Tiên Liêu Vi Kính

Chương 5 : Nhập cục 5

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Thế giới này có phần khác biệt so với thế giới tu chân trong tiểu thuyết mà trước kia Kỷ Viên gặp khi thỉnh thoảng đọc tiểu thuyết, không phân chia tu vi, cấp bậc, mọi người muốn phán đoán xem ai mạnh ai yếu, thì xắn tay áo lên làm một trận mới biết được.



Hệ thống vừa nói vừa thở dài: “Thật dã man, thật kiêu ngạo, ngươi đừng có gây chuyện đấy, ngươi chỉ là một con gà yếu ớt.”



Kỷ Viên cười lạnh vỗ vỗ trường kiếm Hồi Trì: “Bảo kiếm nơi tay, ta…”



Hệ thống không mặn không nhạt nói: “Kiếm của Diệp Quân Trì chỉ có thể trấn áp yêu ma quỷ quái, ngươi tốt nhất là nên giấu nó cho kỹ, nếu để người khác nhìn thấy thanh kiếm đại danh đỉnh đỉnh của Ma quân lại ở trên tay ngươi, ngươi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan.”



Kỷ Viên nuốt mấy lời định nói xuống bụng, tặc lưỡi gật đầu: “Cảm ơn tổ chức đã nhắc nhở.”



Lúc này Kỷ Viên đã rời khỏi Ma giới, thừa lúc vào buổi đêm tìm một nơi nhóm lửa nghỉ chân. Rời khỏi Ma cung đã ba ngày, lại không thấy có người của ma tộc đuổi theo, càng không gặp Diệp Quân Trì tới đòi bội kiếm, Kỷ Viên ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút, cảm thấy không đúng lắm: “Hệ thống, ngươi nói xem vì sao Diệp Quân Trì lại không tới lấy kiếm của hắn về?”



Hệ thống dễ dàng chuyển hướng đề tài: “Ngươi vẫn nên suy nghĩ xem nên hoàn thành nhiệm vụ trở về Kỷ gia thế nào thì hơn, nguyên chủ lớn lên ở Kỷ gia, ngươi chỉ cần hơi vô ý một chút là sẽ OOC, mà hậu quả của OOC thế nào ngươi biết rồi phải không?”



Kỷ Viên nhất thời ủ rũ.



Mấy ngày nay vừa chạy trốn vừa nghe hệ thống giới thiệu qua về tình huống của thế giới này, ban đầu chỉ biết tiểu công tử xông tới hôn kiệu của nguyên chủ chính là tiểu công tử Triệu gia – một trong bốn gia tộc mạnh nhất của giới tu chân, bây giờ còn biết thêm rằng người Triệu gia cực kỳ bao che khuyết điểm, còn là anh em tốt với minh chủ liên minh chính đạo.



Nghe nói Diệp Quân Trì bắt nguyên chủ về Ma giới ngay trước mặt mọi người, còn đạp tên vô liêm sỉ kia một cước, Triệu gia không trả thù Diệp Quân Trì nổi, đương nhiên mối thù sẽ rơi xuống đầu Kỷ gia.



Hệ thống an ủi hắn: “Đừng lo, mẹ ngươi là người của Giang gia, cũng là một trong bốn gia tộc mạnh nhất.”



Kỷ Viên thầm vui vẻ trong lòng.



Hệ thống lại nói: “Tuy rằng sau khi bà chết vì khó sinh, Giang gia liền không dính dáng gì tới Kỷ gia nữa…”



Kỷ Viên: “…”



Hệ thống nhỏ giọng dần: “Tuy rằng Giang gia với Triệu gia là kẻ thù truyền kiếp…”







Kỷ gia bây giờ hẳn là không được tốt cho lắm.




Khi tỉnh lại đã ở trong địa lao của Kỷ gia.



Hai tay hai chân đều bị khóa sắt khóa chặt, không động đậy được, điều duy nhất đáng mừng là thứ trước ngực vẫn chưa bị lấy mất, xem ra giới tính vẫn chưa bị lộ.



Kỷ Viên nhìn chằm chằm vào ngọn nến âm u cạnh cửa sắt, trầm tư.



“Hệ thống, ngươi nói xem, vì sao ngươi lại cho ta một cơ thể thối nát thế  này, còn cho ta làm mấy nhiệm vụ như nhảy xuống hố lửa? Thâm cừu đại hận như thế… thực ra ngươi không phải là hệ thống, mà là người của Kỷ gia trong thế giới thực của ta phải không…”



Hệ thống chậc một tiếng: “Ta mà là người của Kỷ gia thì đã phán ngươi OOC từ sớm rồi, tiện đây nói luôn, nhiệm vụ không liên quan gì tới ta, là tùy thời đổi mới.”



Kỷ Viên không đổi sắc mặt: “Ta sẽ bị chôn sống sao?”



“Chắc là còn thảm hơn cả chôn sống đấy, ngươi chưa nghe thấy sao, tiểu công tử Triệu gia chết rồi, nghe ngữ khí của Nhị thúc ngươi, ai cũng nghĩ rằng ngươi cấu kết với Diệp Quân Trì giết chết gã, ngươi lại đeo Hồi Trì trên lưng.”



“… Ta đã muốn ném nó đi từ lâu rồi, không phải là do ngươi không cho sao.”



“Vật phẩm nhiệm vụ, không thể ném lung tung.”



Hai người còn lời gì để nói với nhau, vẻ mặt Kỷ Viên sống không còn gì đáng tiếc, hệ thống suy nghĩ trong chốc lát, tiếp tục phân tích tình huống cho Kỷ Viên còn đang không hiểu ra đâu vào với đâu: “Ngày đó Diệp Quân Trì tới cướp hôn, một cước đá bay Triệu Dương, rõ ràng gã ta vẫn không bị làm sao, thậm chí vẫn đứng dậy chỉ tay vào mặt Diệp Quân Trì chửi ầm lên được, thấy thế nào cũng không giống như bị đá chết… Nếu không phải là Diệp Quân Trì bị mắng tới cáu tiết chọn một lúc nào đó giết chết Triệu Dương, thì chính là có người giết chết Triệu Dương, cố ý vu oan cho ngươi và Diệp Quân Trì.”



Kỷ Viên khôi phục vẻ mặt không đổi sắc: “Không phải ta chỉ là một bình hoa vô dụng thôi sao, hãm hại ta thì được ích lợi gì? Nhàn quá mức hả?”



Hệ thống trầm mặc một lát: “Hiểu rõ bản thân quá mức cũng không tốt, chúng ta tạm thời ngừng nói chuyện, để ta suy nghĩ một chút…”



“Ta có thể nghĩ trước xem nên trốn thoát ra khỏi đây thế nào không?”



Đang thảo luận với hệ thống nên trốn ra thế nào, phủ định vài đề nghị vừa nghe đã thấy ngu si, Kỷ Viên đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, truyền tới từ ngoài địa lao tới trước cửa lao, dừng lại một lúc, cửa lao liền được mở ra.



Một bóng dáng thon dài xuất hiện trong tầm mắt Kỷ Viên, đối phương cười với hắn, nhỏ giọng gọi: “A Viên.”



Tự dưng Kỷ Viên rùng mình một cái.