Tiên Liêu Vi Kính

Chương 6 : Nhập cục 6

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Ánh nến âm u chiếu sáng khuôn mặt dịu ngoan và thanh nhã của người thanh niên, trên khuôn mặt nhợt nhạt là một nụ cười thật tươi, y đưa tay đóng cửa lao lại, che miệng ho khan vài tiếng: “A Viên, có bị thương không?”



Trong nháy mắt, Kỷ Viên nhìn thấy y mà ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt của y, tận tới khi hệ thống ho khan nhắc nhở có khuynh hướng OOC, hắn mới vì sợ hãi bị sét đánh mà hồi thần.



Hắn vẫn chưa hết kinh hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt của người thanh niên, phát hiện vẻ mặt và tư thái của người này quả là có phần khác biệt so với trong trí nhớ, áp chế nỗi lòng đang dâng lên, chọt chọt hệ thống: “Đây là ai vậy?”



Hệ thống đáp: “Con trai cả của tam thúc ngươi – ông ấy đã mất từ khi mới tráng niên, tên y là Kỷ Sâm, tính cách không tệ, đối xử tốt với nguyên chủ, chúng ta có thể nắm lấy cơ hội từ y mà chạy thoát khỏi đây.”



Trong lúc hệ thống đang giới thiệu, Kỷ Sâm đã đi tới, nhìn Kỷ Viên đang bị xiềng xích khóa chặt, khuôn mặt hiện lên sự âu lo, nhíu mày nói: “Nhị bá thật quá đáng, người ngoài mới truyền chút tin đồn, ông ta đã lập tức muốn đưa đệ tới liên minh chính đạo nhận chết…”



Kỷ Viên suy nghĩ một chút, ánh mắt lại dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc, mở miệng đáp: “Đường huynh, cha đệ đâu rồi?”



Kỷ Sâm do dự một chút: “Trước khi Triệu Dương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người ngoài liền truyền chút tin đồn, người nhà Triệu gia đã tới đây một chuyến… đại bá vì muốn bảo vệ cho mọi người, đã theo người Triệu gia tới Nam Trì.”



Kỷ Viên mơ hồ có dự cảm không tốt.



Quả nhiên, trong chớp mắt, bảng nhiệm vụ đột nhiên đổi mới: Cứu Kỷ Huyền (0/1). Tip: Không giới hạn thời gian, nhiệm vụ bắt buộc.



Kỷ Viên: “…”



Hệ thống: “… Nén bi thương.”



Cũng không biết Kỷ Viên đã vượt qua nỗi tuyệt vọng trong nháy mắt thế nào, Kỷ Sâm lại càng cau mày, che miệng ho khan tới tê tâm liệt phế một lúc lâu, khi mở miệng còn có mùi máu thản nhiên: “Sám sớm mai Nhị bá sẽ phái người đưa đệ đi Nam Trì, người của Triệu gia đang chờ ở đó, họ sẽ không nghe đệ giải thích đâu… A Viên, đệ đừng lo, huynh sẽ bảo A Thâm tới chỗ Nhị bá trộm chìa khóa, hẳn là với thân thủ của nó sẽ không có vấn đề gì, tối nay đệ hãy rời khỏi Dương Ninh, tới Tấn Hà Giang gia xin giúp đỡ.”



Kỷ Viên hỏi hệ thống về quan hệ của người Kỷ gia với nhau, không nhận được câu trả lời, đành thấp giọng hỏi: “Đường huynh, sức khỏe của huynh… sao rồi?”



Thân thể của Kỷ Sâm không được tốt, tật bệnh quấn thân, trên một phương diện nào đó, thì cũng là đồng bệnh tương liên với nguyên chủ – hoàn toàn không thể tu luyện. Y nghe hắn hỏi, chỉ cười nói “Vẫn vậy thôi”, rồi quay đầu sang chỗ khác ho khan, sắc mặt vốn tái nhợt lại hơi chuyển sang hồng, nhưng lại là màu hồng của bệnh tật.



Hệ thống quan sát một lát, thở dài: “Mệnh của người này còn kém hơn cả nguyên chủ, đã định trước là không thể sống lâu.”



Vốn chỉ là thuận miệng thở dài, không ngờ lại như giẫm phải đuôi của Kỷ Viên, hắn bỗng xù lông lạnh lùng quát hệ thống câm mồm, nhìn Kỷ Sâm, chậm rãi nói: “Nhị thúc với cha đệ xưa nay bất hòa, gần như có thể nói là thủy hỏa bất dung, bây giờ, ông ta đang tạm nắm cái chức đại gia chủ thay cha đệ phải không? Ông ta muốn bắt đệ chết, không ai có thể cản lại đâu. Đường huynh, huynh về đi, nếu Nhị thúc mà biết huynh muốn thả đệ ra, huynh và A Thâm sẽ không thể sống an ổn được.”




Kỷ Viên nổi da gà: “Hệ thống, có phải là gã bị bệnh rồi không!”



Hệ thống: “Ừ, thần kinh bị Đức quốc xã mang đi thí nghiệm.”



Kỷ Sơn nhìn chằm chằm Kỷ Viên, ánh mắt từ si mê chuyển sang âm trầm cố chấp: “Ngươi tinh khôi tựa tuyết đến vậy… Ta vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều tự cảm thấy xấu hổ… nhưng thật không ngờ ngươi lại bị một tên Ma tộc bẩn thỉu làm bẩn. A Viên, ngươi quả đã làm ta thất vọng.”



Kỷ Viên chấm hỏi đầy đầu.



Kỷ Sơn bỗng có động tác, mở buồng giam tù nhân ra. Bên cạnh có người nhìn thấy, nghi hoặc nhưng không dám hỏi, Kỷ Sơn lạnh lùng nhìn qua: “Ta dẫn nó đi vệ sinh, không có lệnh của ta, không ai được tới gần.”



Bị Kỷ Sơn kéo tay ngả nghiêng lảo đảo đi sâu vào trong rừng, Kỷ Viên đã kịp phản ứng lại, run rẩy: “… Không phải chứ? Đây không phải là một đôi đường huynh muội à nhầm đường huynh đệ sao?”



Hệ thống rất đồng tình: “Em trai cùng cha khác mẹ chết vì ngươi kia, chẳng lẽ ngươi cảm thấy người ta chỉ có tình anh em đơn thuần với ngươi thôi hay sao?”



Kỷ Viên: “…”



Đã đoán được Kỷ Sơn muốn làm gì, Kỷ Viên giãy mạnh hơn, sắc mặt Kỷ Sơn thật kinh khủng, đưa tay lên muốn đánh cho hắn ngất đi, Kỷ Viên giãy giụa càng thêm kịch liệt, đang muốn kêu khóc cầu cứu tổ chức, bảo vệ khí tiết trong sạch của mình, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhạo trầm thấp.



Hắn nghe thấy, đương nhiên là Kỷ Sơn cũng nghe thấy, lập tức che trước người Kỷ Viên, nhìn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, lớn tiếng quát: “Ai đó!”



Trình Giảo Kim?



Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Viên, rồi hắn bỗng nhận ra giọng này có phần thật quen thuộc, lập tức sợ run cả người.



Ánh dương đã khuất nơi phía tây, trong rừng ánh sáng le lói thật u ám, từ dưới tàng cây có một nam nhân chậm rãi đi ra, lại càng giống như đang bước ra từ trong đêm tối, thân hình thon dài, khóe miệng mang theo ba phần ý cười, trong mắt lại vẫn luôn là sự lạnh lẽo như băng.



Hắn hếch cằm về phía Kỷ Viên, giọng nói thật miễn cưỡng: “Nam nhân của hắn.”



Kỷ Viên: “…” Con mẹ nó chứ ‘nam nhân của hắn’?!