Tiên Liêu Vi Kính

Chương 57 : Đồng quy 11

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Không… bình thường?



Kỷ Viên ngẩn người, nhưng lại không phản bác, biểu hiện của Diệp Quân Trì đúng là có chút kì quái.



“Ta cũng không nhìn ra được là có vấn đề ở chỗ nào.” Hệ thống tôn sùng khoa học cũng cảm thấy vô cùng rối rắm khi ở thế giới này, “Dù sao… ngươi phải chú ý chút.”



Kỷ Viên im lặng đồng ý, liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì, bất động thanh sắc kéo tay áo nhìn cái vòng trên cổ tay, hạt châu trên vòng vẫn là màu xanh lam.



Trước đây hắn đã từng quan sát, chỉ cần Diệp Quân Trì rời khỏi, hạt châu trên vòng tay sẽ biến thành màu trắng, bây giờ hạt châu có màu lam… Diệp Quân Trì vẫn là Diệp Quân Trì.



Diệp Quân Trì không để ý lắm tới hành động của Kỷ Viên, hắn cúi đầu, ghé sát vào cần cổ trắng nõn của Kỷ Viên, hôn nhẹ một cái, lại cười hỏi: “Nhìn gì vậy?”



Kỷ Viên khựng lại, quay đầu đưa cổ tay lại gần, trộm quan sát thần sắc của Diệp Quân Trì, nói: “Ngươi tặng.”



“Thích không?”



Kỷ Viên đối diện với Diệp Quân Trì một lát, chỉ nhìn thấy vẻ ôn nhu và kiên nhẫn từ trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, chậm rãi gật đầu. Thấy hắn quay đầu lại, động tác Diệp Quân Trì nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen của hắn, ôn nhu trong mắt bỗng biến thành thần sắc khiến lòng người run sợ.



Hệ thống lặng lẽ run lập cập, định nhắc Kỷ Viên chú ý một chút, cẩn thận quan sát lại, lại không nhìn ra Diệp Quân Trì có ác ý gì.



Có lẽ chỉ là… nhìn lầm thôi nhỉ?



Tiên phủ của Vân gia trên đỉnh ngàn thước, kiến trúc kim bích huy hoàng hôm nay lại xám xịt, tĩnh mịch, chính giữa đỉnh có một tòa đại điện, đó là nơi ngày thường liên minh chính đạo thương nghị đại sự, người bình thường không thể bước vào. Giờ phút này cấm chế bên ngoài đại điện thật mạnh, từ bên ngoài không thể thấy rõ tình huống bên trong, có điều không cần nghĩ cũng biết, người Vân gia đều bị nhốt trong đó chỉ sợ lúc này tất cả đều đang cảm thấy sợ hãi và kinh nghi.



Kỷ Viên và Diệp Quân Trì ăn ý mà coi nhẹ chính điện, đi tới chỗ thiên điện. Thanh danh của hai người không tốt, nếu tùy tiện phá cấm chế cứu người, người bên trong ra ngoài rồi chỉ sợ lại rút đao ra đánh. Dù sao Vân Thừa cũng đang trên đường tới đây, người Vân gia vẫn là phải giao cho hắn ta tự cứu thì tốt hơn.



Sắc trời đã nặng nề chuyển sang buổi hoàng hôn, thiên điện cũng một mảnh tĩnh mịch. Kỷ Viên và Diệp Quân Trì đi vài vòng trong thiên điện lạnh lẽo trống vắng, phát hiện có một ám đạo, vừa mở ám đạo ra, Kỷ Viên liền nhận được hai thông báo.



“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Kỷ Huyền, chồng lên nhiệm vụ số 400.”



“Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ cùng Diệp Quân Trì tìm ra chân tướng, chồng lên nhiệm vụ số 400.”



Hai niềm vui nối gót mà tới, tâm tình Kỷ Viên vốn còn có chút nặng nề kì quái lập tức không cánh mà bay, hắn tra xét nhiệm vụ, chỉ thiếu tám trăm nhiệm vụ nữa là có thể tự do hoàn toàn.



Trên mặt Kỷ Viên không khỏi lại lộ ra ý cười rõ ràng, trong mắt Diệp Quân Trì, lại như ẩn nhẫn đã lâu, tâm nguyện đạt thành, cuối cùng cũng cứu được phụ thân ra, ăn mừng với các huynh đệ.



Trong lòng Diệp Quân Trì có chút ngứa ngáy, rất muốn hôn hắn, lại có chút ghen tuông, hắn ngẩng đầu nhìn ba người hôn mê bất tỉnh bị trói trong phòng tối, Hồi Trì theo tay hắn vung lên, chém đứt khóa đồng.



Kỷ Viên bước nhanh qua nhất nhất kiểm tra cơ thể ba người một chút, trong lòng tức khắc trào ra một cảm xúc phức tạp không nói nên lời.



Vân Thừa quả không nói dối, hắn ta vẫn luôn âm thầm sai người chăm sóc cho người Kỷ gia ba phần. Tuy rằng sắc mặt của ba người đều có phần tái nhợt nhưng lại ngoài ý muốn không hề bị ngoại thương.
Kỷ Viên thật cẩn thận ôm lấy hắn: “Ta không đi đâu cả, ngươi sao thế?”



“…” Khóe miệng Diệp Quân Trì lộ ra một nụ cười vặn vẹo, “Ngươi lừa ta.”



Cảm giác hít thở không thông truyền tới, Kỷ Viên đã không kịp nghĩ tới tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, đầu hắn quay cuồng.



Hệ thống hét to a a a, âm thanh điện tử lạnh băng lại có chút buồn cười: “Ta đã sớm biết mà, đã sớm nói lão đại không phải là người tốt gì rồi, Kỷ Viên, chủy thủ đang giắt ở eo ngươi, mau ra tay đi, ngươi muốn chết à!”



Kỷ Viên không đáp lại, trước mắt hắn mơ hồ, chỉ có thể cố gắng đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mặt Diệp Quân Trì.



“Nếu muốn giết ta…” thì nhớ phải vứt xác ra xa một chút, bằng không lúc ngươi tỉnh lại rồi… sẽ không tốt.



Trước mắt biến thành một màu đen sì, ngay lúc Kỷ Viên cho rằng mình sẽ bị Diệp Quân Trì bóp chết tươi, hắn lại đột nhiên dừng tay, cúi đầu nhìn Kỷ Viên sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu hôn lên môi hắn. Kỷ Viên thiếu chút nữa đã vì hít thở không thông mà chết, liều mạng hít dưỡng khí, đầu đau đớn, co rút không thôi, trong mắt hắn cũng không kìm được mà hiện lên nước mắt long lanh.



Chờ tới lúc hắn cuối cùng cũng đã dừng lại, môi đã bị thô lỗ cắn chảy máu. Kỷ Viên bị đè lên cây, lưng ma xát với vỏ cây thô ráp, cảm giác thật đau đớn.



Một bàn tay chui vào sờ soạng, Kỷ Viên chóng mặt nhức đầu, nhưng vẫn còn chút ý thức, biết đây là nơi nào, Ngọc Thu vẫn còn sống, hơn nữa dưới đất còn toàn là thi thể nữa.



Hắn đè tay Diệp Quân Trì lại, ánh mắt mang theo sự cầu xin: “Đừng!”



Diệp Quân Trì như đã mất lí trí, cũng không để ý tới sự giãy giụa của Kỷ Viên, hình như cảm thấy Kỷ Viên có chút phiền, hắn lấy một sợi Khốn Tiên tác ra trói tay Kỷ Viên đẩy lên trên đầu, đè hắn lên thân cây, vén vạt áo lên, kéo một chân hắn gác lên vai mình.



Mặt Kỷ Viên đã trắng bệch cả lại: “Diệp Quân Trì? Ngươi điên rồi sao?!”



Hệ thống lại offline ngay lúc mấu chốt, Kỷ Viên đã thật sự muốn khóc rồi, khi bị nhét vào không hề chuẩn bị, thiếu chút nữa hắn đã chịu không nổi, nước mắt vốn luôn kìm nén lúc này rơi xuống liên tiếp.



Diệp Quân Trì vẫn còn ôm hắn nỉ non, giọng nói nhỏ vụn, Kỷ Viên cố gắng nghe trong chốc lát, càng nghe càng kinh hãi.



Ngọc Thu nói Diệp Quân Trì sẽ biến thành một kẻ điên không còn lí trí, gặp người là giết.



Mà bây giờ, ý thức của Diệp Quân Trì đã hỗn loạn hoàn toàn, hắn bây giờ hình như chỉ nhớ rõ những lời Kỷ Viên nói phải rời đi đoạn thời gian trước.



Kỷ Viên không kịp nghĩ nhiều, cổ họng dâng lên một mùi máu nhàn nhạt, không bao lâu sau, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Tác giả có lời muốn nói:



Ngọc Thu: Không ngờ tới phải không!.jpg



Kỷ Viên:… Ờ, thực ra là ta có ngờ tới.



Diệp Quân Trì bạo tẩu không nói gì cũng ném Hồi Trì về phía Ngọc Thu.