Tiên Liêu Vi Kính
Chương 58 : Đồng quy 12
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Khi tỉnh lại bên cạnh đã không còn một bóng người.
Toàn thân đau nhức như bị một tảng đá lớn nghiền qua, Kỷ Viên ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi, nằm đờ ra hồi lâu, mới chậm rãi hồi thần, đảo mắt, đánh giá tình hình bốn phía.
Diệp Quân Trì làm được một nửa liền bế hắn rời khỏi cái nơi toàn xác dưới mặt đất kia, bây giờ hắn đang nằm trong bụi cỏ, trên người là một tấm áo khoác dính đầy máu, cách đó không xa có dòng suối chảy róc rách.
“Hệ thống… Diệp Quân Trì đâu rồi?”
“Không thấy.” Hệ thống vừa online cũng ngơ ngẩn.
Kỷ Viên suy tư một lát, gian nan chống tay ngồi dậy, không khỏi đau đớn hít một hơi khí lạnh, run run hỏi hệ thống: “Ta có phải là đã chết rồi không?”
Hệ thống có hơi đau lòng: “Ngoan, vẫn còn sống. Cảm thấy thế nào rồi?”
Nước mắt Kỷ Viên lập tức rơi xuống, thực sự rất đau: “Cảm giác sống không bằng chết…”
Hạ thân dính dớp, mùi máu trộn lẫn với tinh dịch mơ hồ bốc lên, Kỷ Viên hoàn toàn không dám nhìn bộ dạng của mình lúc này, hắn cắn chặt răng, đỡ thân cây bên cạnh đứng dậy, nhất thời cảm thấy có thứ gì đó theo đùi chảy xuống.
Kỷ Viên: “…” Mẹ nó, mặc kệ Diệp Quân Trì phát điên cái gì, lần này trở về hắn nhất định phải im lặng làm tăng nhân vài năm, dám chạm tới hắn lần nữa sẽ trực tiếp cho hệ thống xẻo trym cho mà xem.
Suối nhỏ ở ngay gần đó, Kỷ Viên đi vài bước, lại ngã xuống, gần như là bò tới bên bờ suối, cởi áo khoác ra, nghiêng người lăn xuống suối.
Nước suối làm Kỷ Viên lạnh run, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Hệ thống, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Quân Trì bị sao thế”
Hệ thống tạm thời off lên xin tổng bộ đọc một chút tư liệu chọn lọc, khi đã hiểu rõ một vài chuyện, nhìn bộ dáng thê thảm của Kỷ Viên, không thể không trút tiếng thở dài: “… Diệp Quân Trì là do Ma tôn nuôi lớn.”
Nghiêm khắc mà nói thì cũng chẳng thể gọi là nuôi, mà là ngược đãi thì đúng hơn.
Trước kia Kỷ Viên cũng từng thắc mắc, vì sao ở cạnh một Ma tôn tàn nhẫn nhiều năm, lại bị dằn vặt hãm hại tới đáng sợ, Diệp Quân Trì lại vẫn chưa bị điên, cũng không khác người bình thường là bao.
Lần này hệ thống đã trả lời câu hỏi của hắn: “Lệ khí trên người Diệp Quân Trì rất nặng, ngoại trừ do bị ảnh hưởng bởi Ma tôn, thì còn một nguyên nhân khác là cũng bởi hắn tu luyện ma công, ma công kia ngươi cũng nghe nói rồi đấy, sau khi tu luyện sẽ khiến nhân tâm điên cuồng, khát máu cuồng chém giết, cuối cùng sẽ điên cuồng hoàn toàn, biến thành ma quỷ chỉ biết giết hại sinh linh.”
Trong lòng Kỷ Viên trầm xuống.
“Ma tộc đúng là Ma tộc!”
Kỷ Viên mẫn cảm chú ý mỗi lần những tu sĩ này nói một câu, sắc máu trong mắt Diệp Quân Trì sẽ đậm thêm một phần.
Nếu không thể ngăn gã lại, những người này hôm nay chỉ sợ không thể may mắn mà thoát khỏi…
Kỷ Viên cắn môi, kéo tay áo Diệp Quân Trì, vị chiếm lấy cơ thể Diệp Quân Trì này hiển nhiên là không đủ kiên nhẫn và cưng chiều như hắn, lúc quay đầu lại vẻ mặt đã có chút không kiên nhẫn: “Làm sao?”
“Chúng ta đã thỏa thuận sẽ cùng nhau trở lại Ma giới.” Kỷ Viên chậm rãi nói.
Ma tôn không được bình tĩnh cho lắm mà gật đầu, gã thật sự là phiền lòng lại nôn nóng, lúc trước phát hiện ra Kỷ Viên, chỉ là định đưa hắn qua đây, kết quả vừa tới gần thiếu niên này, cơ thể lại nhanh hơn ý thức một bước, trực tiếp ôm người này vào trong lòng cọ cọ.
Thật không ngờ Diệp Quân Trì lại có thể coi trọng một người đến vậy.
Lúc gã tỉnh lại còn có chút kinh ngạc, dù sao dưới sự “dạy dỗ cẩn thận” của gã, quanh năm bộ dáng Diệp Quân Trì đều lạnh như băng, một bộ dáng vô tình vô dục, vô hỉ vô bi.
Diệp Quân Trì là tác phẩm hoàn mỹ gã tự mình tạo nên, phù hợp với tưởng tượng, mạnh mẽ, mĩ lệ, lạnh lùng, nhất cử nhất động đều mang theo sát khí.
Chỉ tiếc là tác phẩm này không hợp với yêu cầu của gã lắm.
Mỉm cười liếc mắt nhìn Kỷ Viên, Ma tôn thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, rất nhanh sau đó ngươi sẽ có thể trở về thôi.”
Nếu người quen của Ma tôn nhìn thấy nụ cười này của gã, đều sẽ không rét mà run. Năm đó chỉ cần trước khi phát cuồng Ma tôn đều sẽ cười, cười tới càng thêm ôn nhu, người bị gã nhìn chằm chằm chết sẽ càng thêm thê thảm.
Kỷ Viên bị gã nhìn mà lạnh sống lưng, xuyên thấu qua cặp mắt đỏ máu kia, hắn nhìn thấy nơi đáy mắt đó – chính là sát ý.Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Quân Trì: Sắp không thể khống chế nổi mình nữa, ta không thể để người khác nhìn thấy vợ ta lõa thể được, phải chạy đi xa một chút…
(ý anh là k thể để ma tôn nhập vào nhìn thấy vợ mình đang trong tình trạng… =)
Kỷ Viên: Câm miệng, ngươi đúng là đồ tra công.
Diệp Quân Trì: QAQ, vợ ơi ta thật sự sai rồi (hoa hoa lệ lệ quỳ lên bàn phím)