Tiên Liêu Vi Kính

Chương 59 : Đồng quy 13 (đại kết cục)

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Kỷ Viên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhịn không nổi lại hỏi hệ thống một lần nữa: “Ta nên làm gì bây giờ?”



Hệ thống sau một lúc lâu không nói gì, tận tới lúc tu sĩ nhân tộc bên này mắng đủ rồi chuẩn bị xắn tay áo lao vào đánh một hồi mới bình tĩnh nói: “Ngươi có thể giết gã, hoặc là để gã giết ngươi. Biện pháp đầu tiên có thể ngăn cản Ma tôn, còn biện pháp thứ hai có thể đánh thức Diệp Quân Trì.”



Kỷ Viên lạnh người.



Giết Diệp Quân Trì, hắn phải làm sao bây giờ? Giết hắn Diệp Quân Trì lại phải sống thế nào?



Đây không phải là tình tiết khốn nạn hay xuất hiện trong mấy bộ phim xem trước kia sao, không phải em chết thì chính là anh chết, em chết anh tỉnh lại sống cũng không bằng chết… Hắn đen mặt: “2333, ngươi nói thật không?”



“Đùa thôi.” Hệ thống cười hì hì một tiếng, “Đừng căng thẳng, thả lỏng chút, đã bảo ngươi phải tin lão đại cơ mà. Đã lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn chưa thấy có gì kì quái hả?”



Hai mắt Kỷ Viên hơi sáng lên: “Nghe đồn Ma tôn muốn làm gì sẽ làm cái đó, tuyệt không thay đổi, gã nếu đã chiếm lấy cơ thể của Diệp Quân Trì, nên trực tiếp trở lại trận doanh của Ngọc Thu, đại khai sát giới với tu sĩ nhân tộc mới đúng, chỉ là tới tận bây giờ vẫn chưa có động tác gì…”



Hắn nghĩ vậy, lại đi qua túm chặt tay Diệp Quân Trì, trong lòng mặc niệm một tiếng.



Ma tôn nhíu mày, đang định gạt tay Kỷ Viên ra, cảm giác bị cản lại quen thuộc lại tới, ý thức tức khắc trở nên mơ hồ đi một chút.



Kỷ Viên mở to hai mắt, thấy Diệp Quân Trì lộ ra một nụ cười nhu hòa quen thuộc, hôn hôn ngón tay trắng nõn của hắn: “A Viên không giận ta chứ?”



Sau lưng vang lên tiếng ho khan của mấy tu sĩ, tầm mắt quỷ dị nóng bỏng gần như muốn xuyên thủng lưng.



Diệp Quân Trì nhìn thấy lại đột nhiên biến sắc mặt, mà biết rõ Diệp mỗ da mặt dày, Kỷ Viên hơi cứng đờ, biết hắn đang định nói gì, coi nhẹ ánh mắt của chúng tu sĩ sau lưng, mặt không cảm xúc đáp: “Giận.”



Nụ cười của Diệp Quân Trì run lên, không kịp nói thêm gì, chỉ dõi mắt nhìn về huyền nhai xa xa, ngay sau đó thần sắc trở lại lãnh đạm.



Ma tôn nhanh chóng đoạt lại quyền điều khiển cơ thể trừng lớn mắt: Gã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi muốn ra tay với Kỷ Viên, cơ thể lập tức sẽ không nghe theo sự khống chế.



Lại chờ thêm một lát nữa, không bao lâu sau, cơ thể sẽ hoàn toàn thuộc về gã. Ma tôn lạnh mặt dời mắt, liếc nhìn Ngọc Thu ở nơi xa.



Kỷ Viên nhịn không được mà lắc đầu, Diệp Quân Trì thật là… khó có lúc tỉnh táo được một lát, không ngờ lại chỉ hỏi xem mình có giận hay không.



Cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi…



Trong lòng Kỷ Viên lo lắng, không nói gì nữa, mắt thấy các tu sĩ sôi nổi cưỡi kiếm bay lên, biết lập tức sẽ có một hồi hỗn chiến, hắn nghiêng đầu nhìn Vân Thừa, bước qua đó.



Vân Thừa luôn cảm thấy áy náy với Kỷ Viên, thấy hắn tới, vẻ mặt lãnh ngạnh cũng nhu hòa lại: “Kỷ cô nương, cô…”



Kỷ Viên: “Cám ơn, là Kỷ công tử.”



Vân Thừa rất nghe lời, sửa miệng: “Kỷ công tử. Huynh đây là… bị ai gây thương tích?” Dừng lại một chút, hắn ta gãi đầu, “Có Diệp tiền bối đi cùng, huynh hẳn là sẽ không thành vấn đề gì mới đúng.”



Kỷ Viên: “…” Thật đáng sợ, Vân Thừa không ngờ lại ngây thơ đến thế, nhìn không ra dấu vết trên người hắn có ý nghĩa gì.



Kỷ Viên cảm thấy mình tốt nhất vẫn là không nên làm vẩn đục thế giới trong sạch thuần khiết của Vân Thừa thì hơn, lắc đầu, thấp giọng nói: “Ma công của Ngọc Thu rất quỷ dị, dường như lúc nào cũng có thể biến thành kẻ khác, huynh đệ nhất định phải cẩn thận.” Vân Thừa gật đầu.



Do dự một chút, Kỷ Viên vẫn lắm miệng nói tiếp: “Tuy gã dùng bộ dạng của cha huynh, nhưng huynh nhớ phải ổn định tâm cảnh, đừng để bị mê hoặc.”



Vân Thừa chính là người dẫn đầu của toàn bộ tu sĩ nơi này, nếu hắn ta chết, những tu sĩ này ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, đối đầu với Ma tộc cường hãn, không thể không mất mạng.



Hơn nữa Vân Thừa thực sự đúng là một người đáng thương…



Vân Thừa không hề nghĩ nhiều, hắn ta phát hiện Vân Vô Tụ không thích hợp khi đã muộn, bên cạnh không có mấy người đáng tin cậy, chỉ có thể một thân một mình trong Vân gia, mẫu thân lại bị giam lỏng, phụ thân không tỉnh táo, mình thường thường bị khống chế làm chuyện xấu, tình cảnh quẫn bách lại hung hiểm dị thường.



May mà tính tình hắn ta ngoài mềm trong cứng, vẫn luôn cắn răng kiên trì, tìm cơ hội phản kích. Nhưng một đường nhấp nhô này, vẫn chưa từng có ai hỏi han ân cần, đau khổ thế nào cũng không ai biết, lúc này được nghe vài câu quan tâm của Kỷ Viên, hắn ta nhịn không được đưa tay ra ôm lấy Kỷ Viên, cảm kích nói: “Kỷ công tử, đợi tiêu diệt ma đầu xong, tại hạ nhất định sẽ tẩy sạch thanh danh cho huynh và Diệp tiền bối, làm…”



Hắn ta còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy mình như bị thứ gì đó cực kì đáng sợ nhìn chằm chằm, còn khủng bố hơn cả mãnh thú rắn độc, cứ như sẽ nhào lên cắn xé hắn ta thành mảnh vụn ngay sau đó.



Vân Thừa lạnh run người, còn tưởng là Ngọc Thu đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra là Diệp Quân Trì. Hắn lạnh mặt ôm tay, đứng cách đó không xa, mắt gắt gao nhìn chăm chăm bàn tay đang đặt bên eo Kỷ Viên của hắn ta, ngón tay như có như không đỡ Hồi Trì bên hông.



Vân Thừa toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội bỏ tay ra khỏi người Kỷ Viên, cười gượng nói: “Diệp tiền bối quả nhiên là rất thích Kỷ công tử.”



Ghen tuông thế kia đã vượt qua cả mức độ đáng sợ, tiến tới mức có phần hung ác. Chỉ cần thu tay chậm thêm một chút nữa thôi, chỉ sợ đôi tay này đã bị chém đứt rồi.



Trong lòng Kỷ Viên hiểu rõ, định thông cảm vỗ vỗ vai Vân Thừa, lại lo Diệp Quân Trì sẽ xông tới chém cả cánh tay Vân Thừa xuống, đành gật đầu với hắn ta, xoay người chậm rì trở lại bên cạnh Diệp Quân Trì.



Trong lòng hắn thật sự nghi hoặc: “Hệ thống, vừa rồi Diệp Quân Trì tỉnh lại, ghen tuông dọa Vân Thừa sao?”




Vân Thừa trầm mặc hồi lâu, đột nhiên rơi lệ đầy mặt.







“… Tu sĩ nhân tộc, lại một lần nữa đánh bại mưu đồ gây rối của Ma tộc trên đỉnh ngàn thước, một lần nữa trở thành thánh địa trừ ma, vĩnh viễn là ác mộng của Ma tộc!”



Kỷ Viên nghe kể chuyện, an tĩnh cắn hạt dưa.



Tiên sinh kể chuyện kể tới nước miếng bay tứ tung: “Vân đại công tử… à không, bây giờ nên gọi là Tân nhiệm minh chủ mới đúng, gia chủ đại nhân của Vân gia, Vân minh chủ đại nghĩa diệt thân, tự mình đâm chết ma đầu ẩn núp trong người lão minh chủ, trải qua một hồi ác chiến, Minh chủ đại nhân cũng nhịn không được mà tuôn ra một hàng nước mắt vui sướng.”



Mọi người dưới đó trầm trồ khen ngợi, tiên sinh kể chuyện nói tiếp: “Làm người kinh ngạc nhất đó chính là, Ma quân Diệp Quân Trì ban đầu bị truy sát và tiểu thư Kỷ gia thực ra là bị hãm hại, tình hình cụ thể thì lão hủ cũng không biết, chỉ nghe nói hai người đã thành thân ở Ma giới…”



Kỷ Viên lại cắn hạt dưa, thấy mình vẫn bị gọi là cô nương liền buồn bực, chọt nam nhân bên cạnh: “Vân Thừa vui quá mà khóc sao?”



Diệp Quân Trì đưa hạt dưa đã bóc vỏ tới bên môi hắn, lại gần hôn hắn một chút, bất đắc dĩ nói: “Trong mắt ta toàn là ngươi, đâu có lúc nào rảnh rỗi nhìn xem hắn ta có khóc hay là không. Hơn nữa đây cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, sao họ cứ thích nhai đi nhai lại mấy chuyện này làm gì cơ chứ.”



Kỷ Viên nghe vậy thì cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là bởi vì họ vui thôi.”



Thấy hắn cười tới xán lạn, Diệp Quân Trì nhịn không được mà đưa tay ra chọt mặt hắn, cảm thấy xúc cảm rất tốt, lại nhéo nhéo, nhịn không được cũng cười rộ lên theo hắn: “Gần đây càng lúc càng thích cười.”



Kỷ Viên nghĩ thầm tám trăm nhiệm vụ của ta làm thật vất vả, trước đó không lâu mới công thành viên mãn, vui muốn chết đương nhiên là muốn cười rồi, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt không vui: “Thì sao, thấy ta giống trước đây mới vui hả?”



“Nào có.” Diệp Quân Trì bày kết giới, người khác không nhìn thấy họ, cũng tiện cho hắn muốn ôm liền ôm, tới gần ôm Kỷ Viên vào lòng, khi cười tươi, trong mắt hình như còn có ánh sáng lấp lánh như sao, “Trước kia ta cảm thấy đáng lẽ tính tình ngươi không nên giống như vậy, bây giờ ngươi hoàn toàn buông lỏng, ta vui vẻ còn không kịp, sao có thể không mừng được đây.”



Kỷ Viên khen ngợi hắn, chủ động hôn một cái lên mặt hắn.



“Cười nhiều một chút.” Diệp Quân Trì được khen thưởng, ánh mắt càng thêm sâu, giọng nói vừa trầm thấp, vừa đầy từ tính, gần như là ôn nhu tới nỗi muốn làm cho người ta bị nhấn chìm vào trong, “A Viên cười rộ lên ngọt tựa đường vậy, khi ta còn nhỏ chưa từng ăn đường, ngươi cười nhiều một chút, ta có thể bù lại những tiếc nuối thời ấu thơ.”



Kỷ Viên đỏ mặt lên một cách khả nghi: “…”



Lão phu lão thê đã nhiều năm rồi mà vẫn còn có thể tán tỉnh dễ như ăn cháo, kỹ năng dỗ người của Diệp mỗ qua nhiều năm lại càng tăng tiến hơn.



Tác giả có lời muốn nói:



Diệp Quân Trì: Vợ chính là lẽ sống!



Kỷ Viên: ==Ha ha ha ha ha, đúng là ngắn quá ha, cơ mà quá 20w thực ra cũng không ngắn lắm…



_(:з” ∠)_ vì viết nhiều hơn nên thời gian tốn khá là lâu, cầu thông cảm ôm ôm hôn hôn.



Cảm ơn đã ủng hộ tới đọc, cảm ơn đã bầu bạn QwQ, không có mọi người, chắc tui không kiên trì nổi 【 cúi đầu 】



Thực ra lúc đầu tui định viết về tổng tài bá đạo Ma quân công x tiểu hoa công tử nhu nhược thụ… 【cuối cùng vì sao lại thành ra thế này chứ oa oa oa oa…



Tóm lại ~ chính văn tới đây là kết thúc rồi, tiếp theo là các phiên ngoại ngọt ngào, moa moa =3=



Nhân tiện cũng tạo một tệp tin cất chứa full ( ⊙v⊙)



Lại cũng nhân tiện xin được PR truyện mới lun, hì hì hì, đã bắt đầu triển văn án rùi ~ có lẽ bắt đầu từ tháng 4 này sẽ đăng lên, có hứng thú có thể qua đọc thử xem sao =w= mọi người không lên đọc truyện thường xuyên có thể click vào cái tên “Công chúa một mét tám” =3=



(Editor: Phần này tác giả PR truyện mới, t cx thấy có nhà đang edit dở, mạn phép mượn luôn phần văn án nha, mọi người có thể thử đọc truyện xem, khá là đáng yêu đó ~)



Làm một thiếp thân tiểu thị vệ bảo vệ công chúa, Thẩm Chỉ luôn cảm giác… công chúa có chút tà mị cuồng quyến.



Có thích khách



Công chúa cho thích khách một kiếm lìa cổ, thân thủ che chắn Thẩm Chỉ, giọng nói trầm thấp: “Không bị thương chứ?”



Bị đăng đồ tử đùa giỡn



Công chúa cao hơn Thẩm Chỉ nửa cái đầu một cước đem người đá văng, ngữ khí bình tĩnh: “Hù chết bổn công chúa”.



Thẩm Chỉ: “…”



Mãi đến một ngày, Thẩm Chỉ nhìn thấy, công chúa… không có ngực… không có ngực… ngực…