Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 24 : Tâm đầu huyết
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Nguyệt Sương nói thật nhẹ nhàng, nhưng Trần Tiểu Thiên nghe mà cả người sởn gai ốc. Hắn suýt nhảy dựng lên, lấy “tâm đầu huyết”, máu ở đầu trái tim sao, vậy chẳng khác gì thọc tim hắn ra lấy máu a! Nha đầu này điên rồi! Trần Tiểu Thiên không tin Nguyệt Sương cụ bị tư chất của một y sinh ngoại khoa, một đao kia hạ xuống, ả thống khoái, và cái mạng của hắn cũng thống khoái đi trong!
- Ngừng!
Trần Tiểu Thiên mặt như màu đất quát lên:
- Có lời gì thì từ từ nói cô, cô muốn chân dương làm cái gì?
- Sinh tử linh căn cụ bị thiên địa dị năng, đoạt công tạo hóa, chính là vật trận quý trời đất ban thưởng, nên xuất hiện ở kẻ có thể thay đổi càn khôn, cứu vớt lê dân trong cơn nước lửa, há có thể lãng phí ở loại người như ngươi vậy sao?
- Ta là người như thế...
Trần Tiểu Thiên dù có tính tình tốt cách mấy, cũng không khỏi nôi lên cơn lửa giận vô danh, cả giận nói:
- Ta là người như thế sao? Làm lính đánh giặc là người, làm ăn không phải là người hay sao? Ngươi nói đây chẳng qua toàn là những câu ngụy biện!
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, cười lạnh:
- Nói dễ nghe như vậy, trong lòng ngươi chân chính nghĩ gì chứ? Chẳng qua là ngươi muốn trị liệu thương thế của mình đúng không? Loại động cơ này có cao cả gì là bao mà tự đắc?
Hắn mấy câu nói đó là ôm "Lão Tử bất cứ giá nào" cũng không giác ngộ, vốn tưởng rằng đâm trúng chỗ đau của ả, khiến à thẹn quá thành giận, nhất định phải biến ả thành một con cọp dữ tợn đáng sợ. Không ngờ Nguyệt Sương chỉ lạnh lùng cười một tiếng, ngôn ngữ mang khinh miệt, nhàn nhạt đáp:
- Lấy chân dương ra, tất nhiên giao cho Sư soái cân nhắc quyết định. Người nếu là muốn trị thương cho ta, cũng tất là chuyên phải làm, có thể cứu vớt thương sinh hơn nữa, khỏi phải tôn hao một Sinh tử căn huyền ảo kỳ diệu.
Tình hình hàn độc phát tác dường như Nguyệt Sương đã trải qua rất nhiều lần, nhưng phát tác nhanh như vậy thi nàng mới gặp lần đầu. Vốn nàng định chờ hàn độc phát tác, liền đâm lấy ra tâm đầu huyết của Trần Tiểu Thiên, không ngờ lúc này trở tay không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Thái Ất chân dương quyết bảo vệ tâm mạch, giữ lại chút ấm áp ở đan điền và tim.
Bỗng nhiên, bên tai nàng truyền đến một trận dị động. Nguyệt Sương cố hết sức mở mắt ra, thấy Trần Tiểu Thiên hai mắt trợn trừng, trán nổi gần xanh, hàm răng nghiến chặt, thân thể da thịt co thắt liên hồi.
Đột nhiên hắn nhấc cánh tay lên, nắm chặt cổ tay của Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương vô cùng kinh hãi, định hất tay ra, nhưng lại phát hiện tay và thân mình đã bị hàn độc xâm chiếm, đông cứng như băng, chẳng có lấy nửa điểm khí lực. Nàng chỉ nhẹ nhàng lay động được ngón tay, căn bản không hành động gì chống lại cú chụp của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên lẫy bẩy bò dậy, mặt mũi vặn vẹo, miệng mũi không ngừng phun ra khí thể nóng bỏng. Ánh mắt đầy máu đỏ của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Sương. Sau đó, hắn vụt một cái bóp chặt cổ họng Tần Nguyệt Sương, dùng giọng trầm thấp khàn khàn quát:
- Nha đầu chết tiệt kia!
Nguyệt Sương trợn to đôi mắt đẹp, không rõ tại sao hắn có thể giải khai được huyệt đạo bị chế ngự. Nếu như nói trước đó Trần Tiểu Thiên chỉ khiến nàng chán ghét cùng khinh bỉ, lúc này Trần Tiểu Thiên còn lại làm nàng sợ hãi. Ánh mắt hắn điên cuồng, tựa hồ muốn đem nàng đi ăn tươi nuốt sống hết. Nguyệt Sương không sợ chết, nhưng chết dưới tay cái loại tiểu nhân này, không khỏi quá oan khuất rồi.
Trần Tiểu Thiên nhìn chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên túm lấy áo giáp trước ngực nàng, dùng sức xé mạnh. Loại giáp chế băng loại da thu thượng đẳng thể nay, trước kia đừng nói dùng tay xé, Trần Tiểu Thiên có dùng hàm răng cũng cắn không ra. Nhưng lúc này Trần Tiểu Thiên khí lực mạnh đến kỳ lạ, áo giáp rách tan, lộ ra cái áo bên trong.
Nguyệt Sương cố hết sức quát:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì!
-----o0o-----