Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 27 : Ba chuyện nhờ cậy
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Vương Triết khẽ mỉm cười, lời nói hời hợt như vậy, nhưng Trần Tiểu Thiên biết chuyện nhất định không có đơn giản chứ nào. Đại chiến sắp tới, binh hung chiến nguy, Vương Triết lại liều tổn hao nhiều chân nguyên, vì hắn tạo lập căn cơ tu luyện, chữa thương... Chỉ với phần nhân tình này, đã coi như ân huệ lớn lao. Hắn nghiêm túc bái Vương Triết một cái, thành khẩn thưa:
- Đa tạ Sư soái.
Vương Triết sắc mặt hơi có chút ảm đạm, nhưng lưng eo vẫn thắng như cây thương, thản nhiên nói:
- Ta tụ khí cho ngươi, là vì bồi bổ lại chuyện Nguyệt Sương đả thương ngươi, không cần cảm ơn ta. Hiện tại ta truyền cho ngươi một thiên khẩu quyết, sau đó có ba chuyện cần nhờ, ngươi có chịu hay không?
Một thiên khẩu quyết đổi lại ba sự chuyên nhờ vả, còn không biết là chuyện gì, Trần Tiểu Thiên trong lòng cảm thấy có chút không có yên lòng. Nhưng hắn cho dù không tin mình, cũng tin tưởng Vương Triết. Chưởng giáo một phái, lại là trọng tướng trong quân, vốn sẽ dễ dàng mở miệng nhờ vả.
- Xin Sư soái phân phó.
Vương Triết lấy ra một túi gấm phong kín, đưa cho Trần Tiểu Thiên:
- Cẩm nang này xin cất giữ kỹ.
Ánh mắt của y vạn phần trịnh trọng, Trần Tiểu Thiên không hiểu ra sao:
- Giao nó cho người nào?
Vương Triết thản nhiên nói:
- Là đưa cho ngươi.
-Hả?
Trần Tiểu Thiên sửng sốt một chút, sau đó đưa tay như muốn xé ra xem.
Vương Triết ngăn trở hắn:
- Không phải là lúc này.
- Chứ chờ tới lúc nào?
Đưa cho cẩm nang mà lại không cho mở coi, vậy là cái gì? Sặc! Khổng Minh giao cẩm nang cho Triệu Tử Long chắc?
- Đến lúc đó bản thân ngươi sẽ tự biết.
Vương Triết nhìn Trần Tiểu Thiên, chậm rãi nói:
- Sau khi mở ra, tựu án theo lời trên đó mà làm là xong.
Trần Tiểu Thiên do dự một chút, đem túi gấm thu vào ba lô.
- Là văn tự chỗ của ngươi sao?
Bị vạch trần, Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, cười hắc hắc.
- Cũng được. Ngươi ghi nhớ hết này...
Vương Triết đem toàn bộ khẩu quyết nói cho Trần Tiểu Thiên, sau đó bảo:
- Ngày mai quân ta cùng yêu nhân quyết chiến, thương thế của ngươi chưa lành, nếu như ngươi muốn đi, tốt nhất chờ chiến đấu xong hãy đi.
Trần Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, thiên khẩu quyết này mặc dù nhìn không hiểu lắm, nhưng số chữ cũng không nhiều, hắn chép lại lên các mảnh da rồi học thuộc cũng không khó. Hắn chợt nhớ tới một chuyện:
- Sư soái, các vi đánh giặc xong có phải là sẽ khải hoàn?
Vương Triết lắc đầu:
- Quân bộ hạ lệnh là tảo thanh yêu nhân sào huyệt, đánh giặc xong có thể còn phải ở lại mấy ngày.
Một lần tác chiến chính là bốn tháng, cộng thêm điều quân trở về ít nhất năm tháng, Tả võ quân thật là có thể đánh lâu.
Nói đến tác chiến, vẻ mặt Vương Triết có chút buồn bực. Trần Tiểu Thiên kinh ngạc nói:
- Sư soái chẳng lẽ nhìn không tốt đại chiến ngày mai sao?
Vương Triết trầm tư một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Ngươi không phải là sĩ tốt quân ta, không ngại nói thực với ngươi, cuộc chiến ngày mai, ta có chút ít dự cảm bất tường...
Trần Tiểu Thiên càng thêm kỳ quái:
- Những yêu nhân kia thực lực còn lớn hơn nữa sao?
- Vô luận quân bộ tình báo, hay là quân ta tác chiến thống kê, thú man võ sĩ tông số bất quá hai nghìn. Tả võ quân đệ nhất quân đoàn Thiên Vũ, Thiên Sách, Thiên tễ ba doanh, bất kỳ một doanh nào cũng có thể toàn diệt đối thủ.
- Vây Sư soái tại sao còn lo lắng? Chẳng lẽ là lương thảo không đủ?
Vương Triết vuốt vuốt mi tâm:
- Không nói gạt ngươi, quân bộ luôn luôn có người cản trở, ước gì quân ta bị đánh bại. Những thứ này ta cũng biết. Vì để tránh cho có người bày kế, lần này xuất sư, lương thảo, trang bị cũng là tùy quân trù bị. Mặc dù khốn khổ chút ít, nhưng còn có thể chống đỡ.
-----o0o-----