Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 26 : Nữ la sát

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Trần Tiểu Thiên buông tay ra. Mất đi sự chống đỡ, Nguyệt Sương mềm nhũn té ngã ra tấm trải. Thân thể nàng đã không con rét lạnh như mới đầu, thân thể trắng trẻo hiện đầy dấu tay xanh lét. Hạ thể của nàng thể thảm, hỗn độn, xốc xếch không chịu nổi.



Sự đau đớn vì thất trinh cùng nổi khuất nhục làm nàng bi phẫn muốn chết cho xong. Nhưng nàng kiên cường cắn chặt miệng vải trong miệng, mắt không có một giọt lệ nào.



Trần Tiểu Thiên sau khi phát tiết, kèm theo đại lượng chân dương ly thể, dương hỏa thất lạc, hắn thoáng cái đã tỉnh táo lại, ý thức được mình đã làm cái gì... Hắn đã ở trong quân doanh nay, dùng sức cưỡng hiếp Tần Nguyệt Sương!



Hành vi man rợ như thế không biết sau khi Vương Triết - vị tông sư kiêm đại soái kia - có đại triển thần thông, đốt hắn thành một đống tro tàn hay không? Cho dù Vương Triết bỏ qua cho hắn còn có Nguyệt Sương, với tính cách cương cường của nàng như vậy, nếu như không chém chết hắn ngay, thì nàng cũng đem hắn nấu dần ăn cho hả dạ.



Phương pháp duy nhất có lẽ là giết người diệt khẩu, nhưng Trần Tiểu Thiên không hề nghĩ ngợi tới điều này. Nơi đây cánh quân nghiêm chỉnh, chung quanh vài ngàn dặm ngoài họ không có lấy mái nhà dân thường, hắn mới vừa xuyên việt tới đây, chưa quen cuộc sống, thoát được nơi này, làm sao chạy thoát được bọn họ cưỡi chiến thú đuổi theo?



Nếu như bị bọn họ dùng phương trận bằng mâu dài bảy thưoc kia vây quanh thì....



Trần Tiểu Thiên nhặt nhanh những manh giáp ném lung tung, gắn kết lại che cho Nguyệt Sương. Hắn cố làm cẩn thận tránh không đụng phải xương sườn của nàng, sau đó mặc áo giáp cho nàng. May mà áo giáp chỉ tét trước sau hai nửa, lấy sợi dây da xỏ vào cột lại nhìn cũng giống như như lúc ban đầu. Về phần tay chân của nàng, Trần Tiểu Thiên nhất thời còn không dám mở trói. Vạn nhất nàng dược tính đã qua, chuyện thứ nhất làm chính là cắt đứt cái cổ của hắn thì sao?



Trên tấm trải vơi vãi đầy vết máu, tựa hồ như lên án sự thô bạo và tội ác của hắn. Trần Tiểu Thiên lúng túng cuộn manh da ném vào bụi cỏ, đỡ Nguyệt Sương dây, cố gắng tìm chút ít đó để nói.



- Thật xin lỗi... hết thảy mọi chuyện là ta không phải... Ách, ít nhất... cũng là ngươi có hành động thật là quá đáng.



Nguyệt Sương quét ánh mắt lạnh lùng chuyển qua mặt hắn, xong nghếch nhìn về một góc lều.



Trần Tiểu Thiên trong lòng vui mừng. Nguyệt Sương xem ra sẽ không phản ứng kích liệt gì. Trần Tiểu Thiên thử thăm dò, lấy ra miếng vài nhét trong miệng nàng, một khi nàng há mồm thét gọi Vương Triết, hắn sẽ lập tức bịt miệng nàng lại. Sau đó cao chạy xa bay trước rồi tính.



Nhưng Nguyệt Sương không lên tiếng, chẳng qua là nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó cắn chặt môi.



Trần Tiểu Thiên thoáng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó dùng giọng thương lượng nói:



- Ta hiện tại thả cô ra, nhưng cô phải thề, là chuyện ngày hôm nay chúng ta coi như huề nhau, sau này người nào cũng không được nhắc tới.
Vương Triết từ từ giơ tay lên, một chưởng vỗ vào trên huyệt Thái Dương phía bên phải của Trần Tiểu Thiên.



Trong đầu chợt "Oanh" lên một tiếng, Trần Tiểu Thiên mất đi ý thức ngay lập tức.



sát na bị Vương Triết vung tay đánh vào huyệt Thái Dương, Trần Tiểu Thiên trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, phảng phất như có trăm ngàn cái chuông đồng thời gõ vang, vừa phảng phất như dãy núi liên miên vạn dặm bị một vòng mặt trời đánh nát, hay thủy triều khôn cùng trong nháy mắt dâng lên.



Một dòng nước ấm như đang chạy ngược trong người hắn, lần tới tứ chỉ bách hài. Trần Tiểu Thiên chỉ cảm giác mình giống như là bị ngâm ở một vạc nước nóng lớn, ấm áp dễ chịu vô cùng. Sự thoải mái ngay cả cái đau nhức trên đùi cũng chuyển biến tốt đẹp đi rất nhiều, thậm chí là không còn cảm giác đau nữa.



Thời gian không hiểu trải qua bao lâu, Trần Tiểu Thiên tỉnh táo lại, mở mắt, phát hiện mình cả người mồ hôi ra như tắm, trời vốn ban đêm không ngờ đã trở thành tảng sáng với đầy ánh sáng nhạt. Hắn tự nhủ: mình mất đi ý thức đã mấy giờ rồi!



Vương Triết đang ngồi ngay ngắn ở phía trước cách đó không xa. Gương mặt vốn kiên nghị như sắt thép, khí độ nghiêm cẩn lúc này lại hiển lộ mệt mỏi, xem ra hết sức tiều tụy. Nhưng khi thấy Trần Tiểu Thiên mở mắt, Vương Triết lộ ra nụ cười.



- Thành rồi, ngươi thanh tĩnh với tốc độ cực nhanh, vẫn còn vượt qua dự đoán của ta, à, ngươi hít thở sâu một hơi, xem có chút cảm giác gì không?



Trần Tiểu Thiên sửng sốt, hít sâu một hơi, phát hiện trong bụng sinh ra một dòng nước ấm, khi lực chú ý tập trung ở đó, hắn cảm giác dòng nước ấm này xoay tròn, phảng phất như một cái phễu có hình dáng nước xoáy ngược chiều kim đồng hồ, đem nhiệt khí tản mát trong cơ thể thu nạp tới nơi này.



Trong bụng đột nhiên có thêm một thứ như vậy, Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng hắn thấy Vương Triết hiện vẻ mặt mệt mỏi, liền tiến hành suy đoán thường thức một chút, không khỏi lấy làm kinh hãi.



- Sư soái, ngài... Ngài truyền công cho tôi?



với một cao thủ giống như Vương Triết vậy, công phu dưỡng khí luyện khí ắt là sâu dày, bình thường dù cùng người đấu hơn mấy trăm hiệp, chưa chắc đã đỏ mặt thở hổn hển. Nhưng bây giờ ông ta lộ vẻ nguyên khí tổn thương nặng nề, bộ dáng tiều tụy, giải thích hợp lý nhất chính là vừa thực hiện một thứ giống như tiểu thuyết võ hiệp khiến hao tổn chân khí, ví dụ như trị thương, truyền công, cảm nhân lại dị trạng trong đan điền, Trần Tiểu Thiên xác định hơn phán đoán của mình.



- Không thể nói là truyền công, chẳng qua là giúp ngươi đặt lấy căn cơ tu luyện, giúp ngươi bớt được mười năm thổ nạp cảm nhân linh khí của người trần. Đây không phải là đem công lực truyền cho ngươi, không phải là đại ân huệ cái gì, ngươi không cần để ở trong lòng. Một canh giờ trước, ngươi là một tờ giấy trắng, lúc này ngươi đã bước vào giai đoạn luyện khí, có thể thu nạp linh khí tụ tập ở đan điền, tu luyện chân khí, cải biến thể chất, bước chân vào con đường tu luyện, trường sinh.



-----o0o-----