Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 62 : Hủy khế ước
Ngày đăng: 18:43 18/04/20
Trần Tiểu Thiên đứng cạnh một cái mảnh kéo cửa, chỉ thấy phía ngoài kia chiếc lồng gỗ trống rỗng, còn dư lại một đống cỏ khô thất thần.
- Người nào đã mua?
- Nghe giọng nói, hẳn là Tấn quốc thương nhân.
Sững sờ chỉ chốc lát, Trần Tiểu Thiên ném cho Kỳ lão Tứ hai kim thù:
- Giúp ta đôi thành bạc, gọi chiếc xe ngựa.
Theo giá cả của thành này, hai kim thù đổi thành bạc ít nhất có thể kiếm thêm một vố to. Loại hào khách này Kỳ lão Tứ tự nhiên chuẩn bị tinh thân ứng thừa, một mặt cho người ta đi gọi xe, một mặt lấy bốn mươi lượng bạc đưa tới.
Chỉ chốc lát sau, xe tới, Trần Tiểu Thiên cầm lấy thân khế, đối với A cơ man nói:
- Đi thôi.
Kỳ lão Tứ gọi xe có chút xa hoa, Trần Tiểu Thiên ngạc nhiên phát hiện, trên cửa sổ xe lại gắn thủy tinh, mặc dù ánh sáng màu xám ngắt, tính chất không tốt, nhưng tuyệt đối không phải là thủy tinh chế phẩm.
Gõ vào cửa sổ xe bằng thủy tinh, Trần Tiểu Thiên có chút thất vọng thầm nghĩ:
- Mất đi một đường phát tài a.
Đồ sứ của Đông Phương thế giới cùng thủy tinh của Tây Phương thế giới trong một đoạn lịch sử rất dài, bị cho rằng là trận phẩm lẫn nhau. Người phương Tây cho đồ sứ là dùng trận châu, mã não, các loại bảo thạch làm nguyên liệu thiêu đốt chế thành. Người phương Đông lại cho rằng thủy tinh là dùng thủy tinh, mỹ ngọc hơn nữa là loại tinh sa không rõ nào đó đốt luyện mà thành. Đôi với xuyên việt giả mà nói, thủy tinh cơ hô là thứ mọi người ưa dùng nhất, ngay cả Trần Tiểu Thiên nói đến xuyên việt, điều nghĩ đến đầu tiên là cầm một túi thủy tinh châu lừa gạt tiền. Khẽ thở dài, Trần Tiểu Thiên không còn đem chuyện này để ở trong lòng nữa dù sao hắn cũng không biết làm sao mà đốt ra thủy tinh, nghĩ dựa vào thứ này mà phát tài cũng không có thể.
A cơ man đi theo hắn lên xe, chỉ cúi thấp đầu, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời, giống như là có thêm một Ngưng vũ lãnh nhược băng sương, khiến cho Trần Tiểu Thiên cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn A cơ man, Trần Tiểu Thiên cười cười:
- Không nghĩ tới phải không?
Vừa nói hắn giơ giơ tờ giấy trong tay:
- Đây là khế ước bán thân của ngươi?
- Còn có một nữ nhân, đâu tóc cũng là màu nâu đỏ.
Trần Tiểu Thiên dừng lại một chút, sau đó nói:
- Thật ra thì, hai mẹ con cô lớn lên rất giống nhau. Ánh mắt của các người, lỗ mũi, còn có cái miệng...
A cơ man đột nhiên quát lên:
- Không nên nói nữa!
- Tối hôm đó, bọn chúng gọi ngươi đi ra ngoài, là dùng nàng tới uy hiếp ngươi sao?
A cơ man phảng phất bị sự nhục nhã lớn lao, mặt ngọc trong nháy mắt đỏ bừng:
- Ta không nhận biết bà ta!
Trần Tiểu Thiên có mười phần nắm chắc rằng nữ nô lệ bị cắt rụng đầu lưỡi cùng A cơ man là một đôi mẫu nữ, mặc dù một người đã qua tuổi lão niên, một người đang tuổi dậy thì, nhưng dung mạo hai người có quá nhiều chỗ tương tự.
Gương mặt A cơ man từ từ khôi phục vẻ trắng nõn:
- Tại sao không quan tâm đến ta? Bởi vì ta không đủ đẹp, không cách nào làm cho ngươi động tâm sao?
Một vũ cơ xinh đẹp như vậy cỡi hết nằm trước mặt, nói không động tâm đó là giả. vấn đề là Trần Tiểu Thiên lúc này chỉ có động tâm nhưng không còn khí lực. Yêu phụ dùng miệng cơ hồ hút hết sinh lực cả người hắn. Hiện giờ, đối mặt với A cơ man kiều diêm lõa lồ như vậy, là một người đàn ông, Trần Tiểu Thiên rất lúng túng ở chỗ có tâm mà không có lực đáng xấu hổ
Hắn đành tự dối mình: hắn đang muốn nàng lưu lại một chút hình ảnh tốt đẹp.
Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta không bởi vì muốn lấy được thân thể của cô mới mua cô.
-----o0o-----