Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 63 : Trốn chạy

Ngày đăng: 18:43 18/04/20


Đó cũng không phải là lời nói dối. Trần Tiểu Thiên tự nhận là một nam nhân rất có trách nhiệm, nhất là đối với nữ nhân của mình cho dù nàng có dụng ý khác, cũng phải gánh chịu trách nhiệm. Nếu như A cơ man ở lại đây, không cần quá lâu, dung nhan như bó hoa tươi của nàng sẽ điêu linh, già yếu, giống như mẫu thân của nàng bị bụi bặm mai một. Nhưng A cơ man cũng không tin lời của hắn, nàng nhếch môi, tràn ngập giọng châm chọc:



- Ta chỉ là một vũ nữ, trừ thân thể ra không có gì cả. Nếu như không bởi vì thân thể của ta, thi vì cái gì?



Nhìn thiếu nữ tràn đầy phòng bị đối với nam nhân, Trần Tiểu Thiên có chút cảm giác đau lòng. hắn thật tình nói:



- Không có ai đối mặt vẻ đẹp của cô mà không động tâm, cõi đời này nam nhân rất nhiều, có tốt có xấu, nhưng không phải người đàn ông nào cũng giống như cô cho là hèn hạ như vậy. Ta mua cô, không phải là muôn làm chủ nhân của cô, mà là bởi vì ta đáp ứng qua, muốn cứu cô đi ra ngoài.



Đây là lần thứ hai Trần Tiểu Thiên nói đến câu này. Nụ cười chế nhạo của A cơ man cứng lại trên mặt. Buồng xe trầm mặc xuống, chỉ có tiếng vó ngựa đạp trên tảng đá vang lên không ngừng.



Chuyến đi này thời gian đã đủ đã lâu, nếu như Tô Hỷ Muội phát hiện hắn dùng tiền của nàng, đi mua nữ đày tớ đáng giá nhất của nàng, dùng gót chân cũng có thế tưởng tượng được sự phân nộ của nàng là như thế nào. Trần Tiểu Thiên không chuẩn bị mạo hiểm như vậy.



- Mặc y phục vào đi.



A cơ man yên lặng mặc vào áo cùng váy, cuối cùng dùng một áo choàng thật dài bao lấy thân thể, ngay cả mắt cá chân cũng che dấu, không lộ ra chút da thịt. Trần Tiểu Thiên đem số kim thù cùng bạc còn lại ra, đưa cho A cơ man:



- Tiền của ta đều ở nơi này, nếu như tiết kiệm dùng, đầy đủ cho ngươi trở lại đông Nội lục. cẩn thận chút, không nên lại bị bọn chúng bắt được nữa.



A cơ man không đón lấy, nàng một tay nắm vạt áo choàng, nhìn Trần Tiểu Thiên, sau đó ánh mắt lại một lần cụp xuống.



- Là bởi vì ta bán đứng ngươi sao?



- Hả?



Trần Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.



- Là bởi vì ta bán đứng qua ngươi, ngươi mới không muốn ta, đem ta bỏ đi sao?




A cơ man trầm mặc, khiến cho Trần Tiểu Thiên nhịn không được hoài nghi áo choàng bên trong bao vây chính là một tượng gỗ. Hắn bất an vươn tay, cẩn thận vén lên áo choàng, chỉ thấy A cơ man hai mắt đỏ ngầu, trên hai gò má tinh xảo tràn đầy nước mắt.



- Tại sao cô khóc?



A cơ man nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt của hắn.



- Đừng khóc, cô bây giờ không phải là đầy tớ, hẳn là cao hứng mới đúng.



Trần Tiểu Thiên vô cùng cẩn thân an ủi. Nước mắt của A cơ man khiến cho lòng hắn tràn đầy bất an, không biết mình làm sai chỗ nào, để cho người thiếu nữ này thương tâm như thế.



A cơ man lau đi nước mắt trên má, nhưng chúng vẫn không ngừng chảy ra.



Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:



- Ta đi múc nước rửa mặt cho cô.



Chẳng lẽ nha đầu này không thích mình chuộc thân cho nàng, muốn lưu ở thương quán làm đầy tớ sao? Mang theo một bụng buồn bực, Trần Tiểu Thiên kéo mở cửa phòng, mặt nhất thời sầm xuống.



Ngoài phòng, Ngưng vũ lạnh như băng nhìn hắn, trên mặt không có chút biểu hiện nào.



- Xuẩn tài. Ngu ngốc.



Ngưng Vũ lạnh lùng nói.



-----o0o-----