Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 65 : Mạn nhi

Ngày đăng: 18:43 18/04/20


A cơ man vẫn dùng cái áo choàng thật dài bao bọc thân mình, an tĩnh ngồi ở góc giường. Khi nghe được tiếng động ở cửa phòng, nàng giương mắt, lẳng lặng nhìn Trần Tiểu Thiên. Người trẻ tuổi này hiện giờ có sắc mặt không tốt, giống như gặp phải chuyện gì đó rất phiền lòng, mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên. Vào cửa, y gục ở trong ghế, mệt mỏi đến ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.



A cơ man đi tới, ngồi xổm người xuống, nâng một cái chân Trần Tiểu Thiên lên đặt ở trên goi, sau đó giúp hắn cởi giày, đè ngón chân của hắn ra nhẹ nhàng xoa bóp.



Người tuổi trẻ kia rõ ràng giật mình, chờ tỉnh táo lại, vội vàng nhanh như tia chớp thu hồi chân. A cơ man vung lên mặt, mỉm cười nói:



- Mạn Nhi làm vậy không tốt sao?



- Không! Không!



Trần Tiểu Thiên vội vàng khoát tay.



A cơ man lần nữa vươn tay, Trần Tiểu Thiên lại rụt chân, xua tay cười khổ nói:



- Không cần bóp... Ta có chút không quen.



Trần Tiểu Thiên đã từng đi matxa, nhưng đó là buôn bán giao dịch, hắn bỏ tiền, đối phương cung cấp phục vụ, thiên kinh địa nghĩa. A cơ man lại bất đồng, để cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy phục vụ cho mình, khiến cho Trần Tiểu Thiên sinh ra chút cảm giác khinh nhờn.



A cơ man nói:



- Mạn Nhi là nữ đày tớ của chủ nhân, nữ nô lệ nên hầu hạ chủ nhân của mình.



- Thân khế của cô ta đã xé rồi, cô đã không còn là nô lệ của ai hết.



- Mạn Nhi là đầy tớ của chủ nhân, không phải bởi vì tờ giấy kia.



Trần Tiểu Thiên đầu trở nên lớn như cái đấu, nha đầu này làm sao cố chấp như vậy, cùng Nguyệt Sương con nha đầu chết tiệt kia chẳng khác gì.



- Chủ nhân ra rất nhiều mồ hôi, Mạn Nhi giúp chủ nhân lau một chút.



Trần Tiểu Thiên thở dài:



- Ngươi muốn làm cái gì thì làm. Đúng rồi, không nên gọi ta là chủ nhân, gọi ta Tiểu Thiên được rồi.




Trần Tiểu Thiên thỉnh thoảng cùng dùng qua tư thế nữ thượng vị, nhưng những nữ nhân kia chỉ biệt câm cái mông ngôi chôm hổm, dáng vẻ chẳng nghệ thuật như A cơ man tí nào. A cơ man tiết tấu càng lúc càng nhanh, động tác chính xác mà giàu biến hóa, tràn đầy vận luật như nhảy múa.



Trần Tiểu Thiên buông thả hoàn toàn, tiếng hít thở càng ngày càng mạnh. Khi hắn sắp bộc phát na, A cơ man đột nhiên trầm xuống, ôm hắn thật chặc, đón nhận cơn trào dâng như một con lợn con khát sữa đang con đuôi nuốt lấy nuốt để.



Một lúc lâu sau, A cơ man mới từ từ rời khỏi người hắn. Hạ thể vươn chút máu. Trần Tiểu Thiên lúc này mới ý thức, thiếu nữ trước mặt lần đầu phá xử chỉ cách mười canh giờ, cơ thể bị thương vẫn chưa lành hẳn.



- Thật xin lỗi, ta không biết còn đau không?



A cơ man cười khanh khách xoay người, trên mặt nhìn không ra vẻ đau đớn chút nào.



- Chủ nhân không nên nói xin lỗi nữ nô lệ của mình.



Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, cười khổ nói:



-Ta đều nói quá một trăm lần, cô đã không phải là đầy tớ rồi. Cô cũng đã rời khỏi thương quán, thân khế cũng không có rồi, vô luận là người nào, cũng không có thể đem cô trở thành đầy tớ nữa.



Nụ cười trên mặt A cơ man dần dần biến mất, nàng nhìn ánh mắt Trần Tiểu Thiên, chân thành nói:



- Chỉ cần điều Mạn Nhi đắc tội còn chưa chuộc lại, sẽ vĩnh viễn là đầy tớ của chủ nhân.



Trần Tiểu Thiên ngẩn ra:



- Tội gì?



- Lúc chủ nhân lấy thân khế đưa cho Mạn Nhi, Mạn Nhi rất sợ...



Trần Tiểu Thiên không giải thích được hỏi:



- Hẳn là cao hứng chứ? Làm sao phải sợ?



-----o0o-----