Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 8 : Nguyện vọng của Tiểu Cường
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Thú man võ sĩ bắt đầu phá vòng vây. Phương trận của quân đạo sĩ vẫn tiến tới bằng tốc độ chậm chạp. Họ không có bởi vì quân địch lui bước mà rời xa trận hình. Nỏ thủ của quân đạo sĩ cưỡi ở trên lưng ngựa chia làm nhiều nhóm nhỏ, tứ tán truy đuổi quân địch bỏ chạy, vô tình thu gặt lấy tánh mạng chúng.
Phía sau, viện binh thú nhân vọt tới cứu đồng bạn của mình, một số quay người chặn phá kị binh của quân đạo sĩ. Hai quân đối chọi chuyển biến thành một cuộc truy đuổi cùng phản kích hỗn chiến, chiến trường nhanh chóng mở rộng.
Một mũi tên nỏ không biết từ chỗ nào bay tới, cắm chéo ở cách chỗ Trần Tiểu Thiên và Đinh Cường không xa. Đầu mũi tên cắm vào đất, đuôi mũi tên không ngừng run rẩy, phía trên loáng thoáng vết máu.
Hai người kinh hãi toát mồ hôi lạnh đầy, không hẹn mà cùng hụp ép người xuống, bò trở lại sau đồi.
Trần Tiểu Thiên nuốt nước bọt lạnh băng:
-Mày còn muốn xuyên việt nữa không?
Đinh Cường mặt như màu đất. Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tràn đầy sợ hãi:
-Chúng ta không nên tới đây, nếu như... nếu như...
Đinh Cường muốn nói. nếu như xuyên việt đến một địa phương khác, chỗ đó có lẽ là chỗ thực hiện giấc mộng của hắn. Nhưng không đợi hắn nói xong. Trần Tiểu Thiên toàn thân lông tóc đều dựng lên. khàn giọng quát:
-Đinh Cường!
Một mũi tên khổng lồ bỗng nhiên bay tới, hung hăng xuyên việt gáy của Đinh Cường, phún ra đám mưa máu tanh hồng.
Ngọa lặc cá tào! Trần Tiểu Thiên cả người lẫn máu phảng phất như đọng lại. Mũi tên xỏ xuyên việt cổ Đinh Cường, cơ hồ đoạt đi tánh mạng của hắn trong nháy mắt.
Tên thú nhân đó buông lỏng ngón tay, mũi tên dài từ trên dây cung trượt ra. tà tà cắm trên mặt đất. Hắn dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào đuôi mũi tên đầy máu đỏ rỏ ra từ con ngươi bên kia, sau đó năm lấy phần đuôi mũi tên. từ từ rút ra, máu tươi theo cánh tay hắn chảy xuống, nhưng hắn hồn nhiên chẳng biết đau là gì.
Đối với sự đấu nhau “ngươi chết ta sống” của song phương mà nói. lúc này, tất cả tiếng nói đều là dư thừa. Trên gò núi. thú nhân cùng gầm thét, rồi giống như một đàn dã thú mãnh liệt ùa xuống.
Tên kỵ binh trẻ tuổi kia rút bội kiếm, hai chân thúc vào bụng chiến thu. vọt ra đinh xốc tới. nhưng lại bị đại hán bên cạnh kéo ghịt dây cương.
Đại hán có chòm râu dài không biết bao lâu không cạo, mọc chỉ chít dài tới rốn. râm đến cả thái dương. Y gầm nhẹ:
-Ngươi có thương tích trong người, không thể cậy mạnh! Lui ra!
Người tuổi trẻ kia không hề nhượng bộ chút nào, hất cằm lên:
-Tại sao phải không để cho ta ra chiến trường!
-Đây là lời của sư phụ dặn dò!
Đại hán một giật dây cương, quay đầu ngựa phóng qua một bên. giơ đoản mâu lên gạt tên. rơi thuận tay chích vào mông chiến thú của kỵ sĩ trẻ tuổi.
Chiến thú bị đau rít lên một tiếng, vung hai chân trước xoay người rồi hướng phía hông vọt đi. Người trẻ tuổi cỡi trên lưng không kịp chuẩn bị, bị chiến thú hất nghiêng, nhưng cố gượng được bám sát vào yên làm bằng da thú.
Sau khi đuổi được người trẻ tuổi đi, đại hán râu dài quát: "Các huynh đệ! Liều mạng!"