Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 9 : Xáp lá cà
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Bốn gã kỵ binh còn dư lại cùng hò hét hưởng ứng, mặc dù chỉ có le que mấy người, nhưng thanh âm chấn động khắp nơi, khí thế không kém hơn những thú nhân hung mãnh kia chút nào.
Chiến thú bị thương nơi mông đít kia thẳng hướng Trần Tiểu Thiên chạy tới, người tuổi trẻ trên lưng nó ghịt chặt dây cương, quát lên:
- Mau tránh qua một bên!
Trần Tiểu Thiên cả đời còn chưa từng qua thú, chứ đừng nói chiến thú ghê gớm như khủng long thế này. Hắn nhìn móng thú bịt sắt tung vó chạy tơi, nhất thời sắc mặt xám ngắt, không kịp nhớ tơi mình thân là nam giới hiện đại đầy tôn nghiêm, lăn một vòng nhanh chóng tránh qua một bên.
Ai ngờ Chiến thú kia bị kinh hãi, không cách nào khống chế nổi, gót sắt lảo đảo dấn bước đạp lung tung, cách Trần Tiểu Thiên càng ngày càng gần. Trần Tiểu Thiên hồn phi phách tán, liều mạng tránh né, nhưng mấy cái gót sắt này giống như quen biết chỉ có mỗi mình hắn vây, chà đạp quanh quẩn khắp đầu vai chân cẳng của hắn.
Trần Tiểu Thiên nằm vật xuống, hét lớn:
-Ngươi giết chết ta đi!
Móng thú vừa tiếp xúc gương mặt Trần Tiểu Thiên thì nặng nề nhích qua một bên, người cỡi chiến thú đứng thắng trên lưng thú, hai tay ghịt chặt dây cương, đai sắt xiết thật sâu vào miệng thú, cơ hồ xiết tóe cả máu.
Da thịt trên mặt Trần Tiểu Thiên không tự chủ được co quắp, đầu tóc hắn dính đầy bùn đất, không cần soi gương hắn cũng biết gương mặt anh tuấn của mình hiện giờ thể thảm vô cùng. Nhưng đối diện với hai lần tử vong chỉ thoáng qua trong tích tắc, hay là đối với một xuyên việt giả không may mắn mà nói, thi thể diện đã không con trọng yếu nữa.
Tên trẻ tuổi cỡi chiến thú kia dùng hết sức cũng khống chế được vật cưỡi, ít nhất là điều khiển cho móng thú không còn đá tới đầu Trần Tiểu Thiên nữa.
Những tên thú man kia đã bị máu tươi cùng sự giết chóc kích khởi hung tính. Một gã thú man võ sĩ giơ cự phủ lên, bổ tới bên hong của kỵ sĩ trẻ tuổi. Người cỡi chiến thú kia mũi chân điểm một cái, thân thể giống như trợt đi tránh xa cự phủ, tiếp theo trường kiếm trong tay bỗng sáng lên, nhanh như tia chớp xuyên qua cự phủ, đâm vào cổ tay của thú man võ sĩ.
Bạch quang sáng lên sáng lên từ trường kiếm như khiến nó sắc bén vô cùng, tên thú man võ sĩ bị đứt lìa cả cổ tay trái, cự phủ mang theo bàn tay không trọn vẹn bay ra, kèm một đám máu đào. Hắn cắn chặt răng nanh, tiếp theo tay phải nắm chặt, nện một quyền nặng nề như đá vào sống kiếm, khiến kỵ sĩ trẻ cỡi chiến thú bị chấn phải lui một bước.
Cổ Cách Nhĩ bỏ trường mâu đã cong xuống. Hai tay y chặt cầm phủ, rơi như lôi đình bổ mạnh vào trên thân kiếm của thanh niên cỡi chiến thú. Người này mặc dù đảm lược hơn người, cuối cùng thì khí lực không đủ, mỗi lần cự phủ đánh xuống, bạch quang trên thân kiếm cũng yếu đi một phân, thân thể bị bức phải liên tiếp lui về phía sau. Cuối cùng "Tranh" một tiếng giòn vang, trường kiếm mất đi bạch quang bị cự phủ chém gãy.
Người cỡi chiến thú phản ứng cực nhanh, trở tay ném một cái, nửa đoạn đoạn kiếm cắt ngọt ngón tay như là nham thạch của cổ Cách Nhĩ, tóe lên một luồng huyết quang.
Cự phủ rơi ầm xuống đất, cổ Cách Nhĩ với bàn tay to vấy máu đột nhiên vươn ra, chộp bắt được ngực giáp của người trẻ tuổi cỡi chiến thú, sau đó tay trái nắm chặt, hung hăng đánh mạnh vào bụng hắn.
Người cỡi chiến thú mặc dù mặc áo giáp nhẹ, nhưng tiếp ngay sau một quyền đủ để vỡ đá của cổ Cách Nhĩ, tấm giáp chắn hình vuông trước ngực hắn vỡ toan tung bay tán loạn, thân thể theo đó cũng vượt bay lên, cả người giống như diều bị đứt dây bay rơi ra mặt đất, cách chỗ chiến đấu hơn mười thước, vừa đúng vào chỗ Trần Tiểu Thiên đang ngồi.
“Ngoa lặc cá tào! Biết rõ đánh không lại, không chạy trốn mà tự đi tim cái chết!” Trần Tiểu Thiên ngầm đánh giá gã thanh niên này: điên cuồng!
Chiếc mũ bảo hộ của thanh niên không biết đã rụng ở địa phương nào, lộ ra búi tóc cột chặt bằng vài. sắc mặt y như tuyết trắng, khóe môi chảy dài một dòng máu tươi, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ, sợ rằng ngay cả xương sườn cũng bị gay mất năm sáu bảy tám cái.
Nhìn xuống chút nữa, Trần Tiểu Thiên cảm thấy hô hấp đột nhiên cứng lại.