Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 138 : Trương Hằng vô sỉ

Ngày đăng: 22:49 19/04/20


Nghĩ đến mình vừa tỉnh lại đã tiếp xúc thân mật với thiếu nữ trước mắt này. Trương Hằng hoài nghi mình đang ngủ đã làm ra chuyện gì không thể gặp người.



Trước ánh mắt sáng như đuốc của Trương Hằng, Băng Vi ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:



- Nơi này là Tề Uy Vương phủ Triệu quốc...



Trong phòng một mảnh tôi đen. Băng Vi có hơi sợ. vội đi tới bàn, châm một ngọn nến mới.



Một mảnh ánh sáng xua tan bóng đêm trong phòng, Băng Vi thở phào một hơi. mặt cười Tuyết trắng còn chưa tiêu tan đỏ hồng, đầu nhỏ cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Trương Hằng.



- Tề Uy Vương phủ Triệu quốc?



Trương Hằng khẽ đọc một địa danh xa lạ.



Xem ra mình đã đến giới thế tục. trong lòng Trương Hằng lập tức kết luận.



- Cô là ai? Lúc nào ta đi đến nơi này?



Trương Hằng quan sát bố cục gian phòng này một lượt, phát hiện nơi này là gian phòng thiếu nữ. Ở cổ đại, một nam tử xa lạ sẽ không thể tùy tiện tiến vào khuê phòng thiếu nữ. một khi có chuyện như thế xảy ra, sẽ tổn hại tới danh tiết của đối phương.



- Ta là Băng Vi hai ngày trước ngươi xuất hiện ở nhà tù Vương phủ... Sau đó sư phụ đã đưa ngươi đến đây...



Băng Vi không đám nhìn Trương Hằng, cúi đâu nhỏ giọng nói.



- Đã ngủ hai ngày, thế nhưng sao ta vẫn còn cảm giác mệt chết đi được?



Nói đến đây, Trương Hằng còn không nhịn được ngáp một cái, có xu thế muốn ngủ thêm mấy ngày mấy đêm nữa. Thấy cảnh này, Băng Vi biến sắc:



- Ngươi... Ngươi không phải muốn ngủ tiếp nữa chứ?



- À. chỗ này là phòng của cô, ta đi chỗ khác ngủ vậy.



Trương Hằng lập tức rõ ràng, đây là khuê phòng con gái người ta, nếu ngủ ở đây, quả thật có chút không tốt.



Nói rồi Trương Hằng chuẩn bị đi ra.



- Ngươi... ngươi không thể đi.



Băng Vi vội la hoảng lên.



Con bà nó, còn ta như thế, không thể ngủ ở đây, còn không cho người ta đi.



- Cô muốn thế nào? Tiểu cô nương Dẫn Khí trung kỳ?



Trương Hằng nhàn nhạt nhìn thiếu nữ trước mắt. mặc dù đã che giấu thực lực của mình, nhưng cỗ khí tức như có như không tản ra từ trên người lại làm người ta hoảng sợ.



Người đi ra từ Huyết Sát động phủ, không có một ai là dễ chọc. Cho dù là Triệu Thụy trước kia, hiện giờ giết vài người cũng sẽ không hề chớp mắt.



- Ngươi không thể đi... Chúng ta còn cần ngươi hỗ trợ. Vương phủ này canh giữ nghiêm ngặt, muốn xông ra thật là không dễ dàng.



Băng Vi vội giải thích.
Trương Hằng phát hiện trên cánh tay trắng nõn trơn mịn của thiếu nữ. có một vết đỏ trông mà giật mình, rõ ràng là bị một người nào đó dùng tay nắm chặt mà thành.



- Chẳng lẽ đó là do ta lưu lại?



Trương Hằng có chút hoài nghi.



- Ngươi muốn thế nào mới chịu tin?



Sắc mặt Băng Vi lộ ra thân tình ủy khuất, những giọt nước mắt không khỏi rơi xuống.



- Để ta thử xem.



Trương Hằng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Băng Vi lập tức cảm nhận mềm mại trơn mịn làm người ta say mê.



- Cái tên dê xồm nhà ngươi... Buông ra.



Băng Vi xấu hổ không thôi, đẩy tay Trương Hằng ra.



- Ấy. vừa rồi thử một chút, kích cỡ cơ bản ăn khớp với bàn tay ta. Nếu như muốn chân chính xác định có phải là vết tích do ta lưu lại hay không, phải nghiệm chửng thêm một bước...



Trương Hằng mặt không đổi sắc nói, trong lòng lại đang cười thầm. Từ khi xuyên qua tới nay. Trương Hằng sinh sống vô cùng áp lực. Thời khắc nào cũng phải bảo trì thái độ cận thận, sợ hãi bị ai đó ám toán mình. Hôm nay đến giới thế tục. rốt cuộc hướng được một chút thú vui.



- Còn phải nghiệm chứng thêm một bước?



Băng Vi buôn bực không thôi, kéo xuống tay áo của mình, không cho Trương Hàng bât cứ cơ hội chiếm tiện nghi nữa.



- Được rồi. đấu vết kia quả thật là ta để lại.



Trương Hằng thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình, khôi phục sắc mặt luôn luôn bình tĩnh.



- Vậy được, ngươi không đi nữa?



Băng Vi lộ ra khuôn mặt cười rực rỡ như bầu Trời sau cơn mưa. Cái này quá nhanh đi chứ? Không làm diễn viên đúng là uổng phí mà. Trương Hằng thầm nghĩ.



- Được, ta đáp ứng cô không đi nữa, đêm nay ở lại chỗ này một đêm.



Nói rồi, ánh mắt Trương Hằng dùng lại trên chiếc giường duy nhất trong khuê phòng thiếu nữ này.



Băng Vi mặt ngọc đỏ lên, ấp a ấp úng nói:



- Nếu không... ngươi ngủ ở trên, ta thấy ngươi mệt mỏi quá...



Nếu đã thỉnh cầu đối phương không đi, lúc này Băng Vi cùng ngại ngùng đuổi đối phương ra ngoài.



Trương Hằng gật đầu nói:



- Đúng thế, ta mệt chết được.



- Thế nhưng ta thấy Băng Vi tiểu thư cũng rất mệt mỏi. Trương mỗ ngủ một mình trên giường, cảm thấy không đành lòng, không bằng chúng ta...