Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 220 : Nhiếp sư muội

Ngày đăng: 22:50 19/04/20


Ba gã tu sĩ Kim Kiếm Môn trong lòng đều chợt nghiêm lại.



- Người đầu tiên phải giết chính là ngươi....



Chiếc áo choàng giản dị của Vũ Vô Cực đột nhiên bộc phát ra một cỗ huyễn quang màu xanh như thực chất, hai tròng mắt gắt gao tập trung nam nhân mặc cẩm bào.



Nam nhân mặc cẩm bào bên ngoài Thanh sắc bất động, khóe miệng thậm chí còn mang theo vài tia cười lạnh. Nhưng trong lòng hắn lúc này lại không ngừng run rẩy.



Hộ!



Bốn phía lập tức nổi lên cuồng phong, từng đạo phong nhận bao phủ phạm vi vài trăm mét. Mà thân ảnh Vũ Vô Cực lại biến mất trong những trận cuồng phong gào thét này.



Ba gã tu sĩ Kim Kiếm Môn Kết Đan KỲ vốn đứng một chỗ. mà pháp thuật của Vũ Vô Cực thật sự quá nhanh, trực tiếp bao phủ mấy người!



- Ba người chúng ta không được phần tán. tránh bị hắn đánh tan từng người một!



Nữ nhân áo trắng họ Nhiếp truyền âm nói.



Dù thực lực của Vũ Vô Cực mạnh tới mấy đi nữa cũng chỉ là một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ mà thôi, muốn lực một người đối kháng với ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ khác là chuyện gần như không thể!



Nhưng chỉ qua vài lần hô hấp. bọn họ cũng không cảm giác được sự tồn tại của Vũ Vô Cực.



Càng Kỳ lạ chính là bọn họ cũng không phải nghênh đón công kích của đối phương.



- Hắn rốt cuộc đang có quy kế gì?!



Ba gã tu sĩ Kết Đan KỲ đứng trong màn phong bạo. quanh thân đều nổi lên các lồng phòng hộ. Công kích của đám phong nhận tuy không yếu nhưng cũng không thể tạo thành chút uy hiếp nào đối với bọn họ.



- Không ổn ba người chúng ta không thể đứng cùng một chỗ!



Nữ nhân họ Nhiếp chợt hổ lên.



Lão già cụt tay và nam nhân mặc cẩm bào đều giật mình. Ba người vội vàng lao ra khỏi cơn phong bạo.



- Đã chậm rồi!



Thanh âm của Vũ Vô Cực vang lên phía trên đầu bọn họ.



Đúng lúc này chỉ thấy cơn phong bạo vốn có màu xanh giờ trở nên tối đen như mực. Trong phạm vi trăm mét như bị một tấm màn đen bao phủ, lâm vào hoàn cảnh như tận thế đã tới.



- Ba con cá nhỏ, không tồi, khôngtồi!
Vẻ mặt nam nhân mặc cẩm bào rất đỗi ngạc nhiên và khó hiểu.



Công lực hắn thâm hậu, lại có tăng phòng hộ. công kích của nữ nhân áo trắng thật sự cũng không mang tới cho hắn nhiều thương tổn.



Tuy nhiên cỗ toàn phong này lại mang tới một lực đẩy mạnh, khiến hắn nhanh chóng lao về phía lỗ hổng.



Lão già cụt tay phía sau cũng hơi sửng sốt nhưng tốc độ cũng không giảm, tự biết trước phải xông ra khỏi cơn phong bạo này mới an toàn được.



Nhưng đúng lúc này, thiếu niên Vũ Vô Cực lại cười ha hả, trong tay bắn ra một đạo hắc mang, vừa lúc đánh tới phương hướng lỗ hổng.



Chỉ thấy hắc mang lập tức hóa thành một mảnh hắc vụ. chắn ngay trước lỗ hồng. Theo sau, cơn phong bạo màu đen điên cuồng gào thét, bao phủ lấy lão già cụt tay và nữ nhân áo trắng.



Ở bên ngoài cơn phongbạo lúc này chỉ có nam nhân mặc cẩm bào và Vũ Vô Cực. Trên mặt Vũ Vô Cực mang theo vẻ tươi cười, nhìn về phía nam nhân mặc cẩm bào:



- Bản tôn đã nói, người đầu tiên phải giết chính là ngươi!



Nam nhân mặc cẩm bào lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy không thể tin nổi nói:



- Nhiếp sư muội hóa ra là người của ngươi!?



- Không sai! Nàng chính là song tu đạo lữ của ta. cũng chính là một quân cờ bản tôn đặt trong Kim Kiếm Môn!



Trên người Vũ Vô Cực lóe ra một tầng hắc mang như ẩn như hiện. Trên mặt hắn hiện ra một vẻ quỷ dị, cả người cũng tiến nhập một trạng thái rất cổ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Giết ngươi, chỉ cần ba quyền!



Giọng điệu Vũ Vô Cực lạnh nhạt nói.



Nam nhân mặc cẩm bào nhìn thấy tình cảnh này. tầng phòng hộ quanh thân lập tức dày thêm vài phần. Hắn còn cận thận tế ra một kiện linh khí cực phẩm, lực phòng ngự lại tăng mạnh.



- Quyền thứ nhất!



Hô! Thân thể Vũ Vô Cực biến mất giữa hư không.



Ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt đối phương.



Ầm!



Một quyền đánh nát linh khí phòng ngự cực phẩm!