Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 233 : Nam Minh ra trận

Ngày đăng: 22:50 19/04/20


Trương Hằng thu hồi trận bàn đi tới ngoài động phủ lâm thời nhìn lên bầu trời như ngọc bích ở phương xa. thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Ninh Tuyết Dung lẳng lặng đứng cạnh hắn. y phục Tuyết trắng giống như thần tuyết đầu mùa đông, khuôn mặt ngọc xinh đẹp dịu dàng hơi mỉm cười, làm cho người ta có một loại điềm tĩnh cùng Thanh nhã như ập vào mặt.



Trương Hằng đột nhiên duỗi tay, một luồng ngân quang gần như trong suốt từ trong tay bắn ra vừa khéo đánh trúng động phủ.



Ầm Ầm Ầm —



Vách núi dày chắc chắn bị ngân quang trong suốt này xuyên thấu dễ dàng giống như đậu hù.



Nhưng sau khi ngân quang trong suốt lọt vào sơn động chia thành vô số sợi bạc thật nhỏ. bắn ra vô số lỗ thủng trong sơn động.



Sơn động sập xuống!



Thời gian vài hô hấp tiếng ầm ầm mới ngừng, nhưng bụi đất bay lên cũng không thể lặng xuống trong thời gian ngắn.



Ngân quang trong suốt chính là Phá Diệt Thần Quang hiện tại Trương Hằng bước đầu Luyện thành.



Trong đôi mắt bình lặng như nước củaNinh Tuyết Dung lộ ra vài tia lưu luyến.



Trương Hằng chú ý tới vẻ mặt của nàng, cười nói:



- Tuyết Dung, Chẳng lẽ nàng còn không bỏ được động phủ lâm thời này? Chờ tương lai sau khi ổn định, ta sẽ nghĩ biện pháp Luyện chế một cái động phủ di động.



- Trên đời này có động phủ di động?



Ninh Tuyết Dung trợn mất nhìn hắn một cái. lại nghiêm túc nói:



- Ta sống cùng với đại ca ở đây ba năm. tuy rằng hầu hết thời gian đều ở trạng thái tu Luyện nhưng động phủ này cũng là chúng ta sáng lập và sửa chữa từng chút một. Tuyết Dung vĩnh viễn khó thể quên được địa phương này.



Trương Hằng thầm nghĩ: "Tuy rằng chưa nghe nói có "Động phủ di động nhưng Tu chân giới hẳn là có thứ này. Dù sao địa phương Tam Tinh Vực này quá lạc hậu. nếu như thật sự không có. lão tử sẽ tự nghĩ ra một cái!"



- về sau chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi. động phủ lâm thời chẳng qua là một nơi tạm đặt chân. Đối với người tu chân mà nói. thời gian mười năm. trăm năm chỉ nháy mắt là qua.



Trương Hằng mỉm cười, dưới chân xuất hiện một đạo độn quang màu bạc dịu dàng. Độn quang này nhìn như mỏng manh nhưng lại có thể chờ được hai người.



Ninh Tuyết Dung cười tươi như hoa kéo tay Trương Hằng đứng trên độn quang.



"Vù" một tiếng. Trương Hằng khống chế độn quang nháy mắt bay lên trên trời cao.
Một tu sĩ Trúc cơ kỳ xa lạ tới tự nhiên sẽ gây sự chú ý của một số người, nhưng khí tức lạnh băng trên người Nam Minh lại làm cho người ta không dám tới gần.



Thần thức Nam Minh đảo qua, rất nhanh tìm được mục tiêu tại Hắc Thuy Trấn. Chỉ chốc lát hắn đi tới một khu nhà bình thường.



Mới vừa vào sân, Thanh âm một lão già vang lên:



- Người nào?



Sau đó, một lão đạo sĩ xuất hiện ở đối diện của Nam Minh.



Lão đạo sĩ này tự nhiên là Trâu đạo sĩ từng có vài phần duyên phận với Trương Hằng.



Trâu đạo sĩ già nua hơn trước vài phần, những năm gần đây tu vi không hề tiến triển.



- Ta tới tìm mấy người: Băng Vi. Yến Vũ Tình. Lăng Thiên.



Nam Minh máy móc đọc ra tên mấy người này.



- Dám hỏi tiền bối là người phương nào. vì sao biết tên họ những người này?



Trâu đạo sĩ cũng không sợ đối phương tới gây sự. nhưng ở trước mặt tu sĩ Trúc cơ kỳ, trong lòng lão cũng có chút sợ hãi.



Hơn nữa Lão cũng cảm nhận được đứng trước mặt mình không phải là tu sĩ Trúc cơ kỳ.



- Thay người tặng đồ.



Nam Minh lạnh, băng phun ra vài từ.



Đúng Lúc này, một đôi nam nữ từ trong phòng đi ra.



Hai người này đi cùng nhau, động tác khá thân mật. trong đó một người xinh đẹp như tiên, chính là Băng Vi từng ngủ cùng phòng với Trương Hằng ở trong Tề uy Vương phủ.



Ánh mắt Nam Minh dừng trên mặt Băng Vi một lát. trong mắt hiện lên một tia dị thường.



- Sư phụ. có khách tới sao?



Băng Vi vui vẻ kéo đạo lữ song tu của mình đi ra đầy vẻ tò mò nhìn Nam Minh - vị khách không mời mà tới...