Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 426 : Mười tám năm

Ngày đăng: 22:53 19/04/20


Trong động phủ tông chủ trên Cực Diễm Sơn. Trương Hằng khoanh tay đứng trước một bàn ngọc bóng loáng, ánh mắt ấm áp xẹt qua động phủ bố trí tinh xảo, chim hót hương hoa. nhớ tới một câu ca phổ biến trên địa cầu: Trăm hoa vẫn còn người đi lầu trống.



Thiếu niên tuấn tú Quách Phong mặc cẩm bào vẻ mặt sùng kính đứng bên cạnh Trương Hằng, trong mắt toát ra vẻ khó hiểu.



- Theo sát bước chân của vi sư, cuối cùng ngươi có thể tìm được mục tiêu của mình.



Quách Phong Chung quy không nghĩ ra ý tứ lời nói này cho nên mới tới động phủ tìm sư tôn giải thích nghi hoặc.



Trương Hằng tự nhiên hiểu được mục đích của đồ đệ mình tới đây, thu hồi suy tư, giọng ôn hòa nói:



- Ngươi còn nhớ rõ lời vi sư nói lúc trước ở Thanh Vân Sơn không? Nếu muốn tìm được Hinh nhi trong lòng ngươi. ngươi phải làm được cái gì?



Quách Phong không chút suy tư:



- Đồ nhi đều nhớ rõ mỗi câu nói của sư tôn. Lúc ấy, người nói với ta: Nếu muốn thực hiện mục tiêu trong lòng, đầu tiên phải có thực lực tung hoành Tam Tinh Vực.



Trương Hằng gật đầu. trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác rất quái dị.



Hắn phát hiện trải ngộ của mình và đồ nhi tương tự cỡ nào. Người mình thích đều bị ngăn cách bởi một tầng hàng rào không gian nhìn không thấy đoán không ra.



Trước đó Trương Hằng đã đoán ra Mộng U Viên mà Quách Phong muốn tìm kiếm hẳn là ở một nơi nào đó trên thượng giới. Đồ đệ của mình muốn thực hiện được mục tiêu này đồng dạng là nặng gánh đường xa.



- Có phải ngươi rất ngạc nhiên vì sao hiện tại không nhìn thấy sư mẫu hay không?



Trương Hằng hơi trào phúng cười, trong ánh mắt khó hiểu của Quách Phong, giọng điệu ngưng trọng:



- Sư mẫu ngươi trước đây không lâu đã rời đi... Hiện tại vận mệnh của ngươi cùng vi sư có chút tương tự. Vì tìm kiếm sư mẫu ngươi. bước đầu tiên chính là tung hoành Tam Tinh Vực. Điểm này, vi sư gần như đã làm được.



- Sư tôn đã có thực lực có thể so với Hóa Thần Kỳ, đủ để bễ nghễ Tam Tinh Vực, chẳng lẽ còn không thể tìm được sư mẫu?



Quách Phong lờ mờ đoán ra cái gì.



- Còn kém rất xa... Tung hoành Tam Tinh Vực chẳng qua là bước đầu tiên và cũng là đơn giản nhất.



Trương Hằng chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi trong động phủ, trong mắt không chút ủ rũ mà ngược lại tràn ngập một cỗ đấu chí mơ hồ thiêu đốt.



- Con nghĩ... Con hiểu được một chút...



Ánh mắt Quách Phong dần trở nên kiên định, vẻ mặt chờ mong hỏi Trương Hằng:


Ngoài ra, trong tiếng ngân của Phá Không Kiếm có thêm một luồng long uy mơ hồ, giống như sinh ra đã cao hơn một bậc, đứng trên đỉnh mây nhìn xuống con kiến dưới mặt đất.



- Một thanh thần kiếm tốt, dường như có thuộc tính "Long uy" trong truyền thuyết. Chẳng lẽ Trương đạo hữu ngươi vì nó mà rót Long Hồn vào?



Bách Luyện đại sư ngẩn ra nhìn Phá Không Kiếm trong tay Trương Hằng, thân thể hơi run lên, đầy vẻ hưng phấn nói.



- Không sai. Vận khí tốt, tiện tay nhặt được một cái Long Hồn, vừa lúc rót nó vào trong Phá Không Kiếm.



Trương Hằng nói rất dễ dàng, trên thực tế hắn nói cũng là sự thật. Ngày ấy có thể bắt được Long Hồn của Giao Long Hoàng quả thật có thành phần "may mắn trời cho" ở trong.



- Nhưng Thông linh Pháp bảo bình thường vốn có đã có Linh vật, ngươi làm như thế nào đem Long Hồn cường đại hơn rót vào trong đó chứ?



Bách Luyện đại sư kinh nghi nói.



Phừng!



Ngân diễm nở rộ bên ngoài thân thể Trương Hằng, hắn chui đầu vào trong Hỏa Dong Tinh Nham động, không trả lời câu hỏi của Bách Luyện đại sư.



- Tông chủ thật là thần nhân...



Sau khi đứng tại chỗ thật lâu Bách Luyện đại sư mới kìm lòng không đậu thốt lên, cuối cùng khẽ thở dài một hơi nắm chặt chùy rèn trong tay tiếp tục nhiệm vụ của mình.



Tuy rằng chú tâm luyện khí nhưng ánh mắt Bách Luyện đại sư thi thoảng lại nhìn về phía dung nham màu trắng quay cuồng, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong hy vọng có thể chứng kiến uy lực chân chính của Phá Không Kiếm.



Nhưng nguyện vọng của lão Chung quy khó thể thực hiện.



Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm...



Từ đó về sau lão không còn thấy Trương Hằng từ trong dung nham đi ra. Nếu không phải trong dung nham màu trắng thi thoảng truyền ra một số động tĩnh khác thường, có lẽ lão hoài nghi nơi này phải chăng có người sống hay không?



Năm năm, sáu năm, bảy năm, tám năm...



Thời gian bế quan của Trương Hằng dài hơn so với trong tưởng tượng của hắn, mà tâm tình chờ mong của hắn cũng dần biến mất trong năm tháng vô tình.



Năm này qua năm khác, đại bộ phận thời gian của Bách Luyện đại sư nếu không phải luyện khí trong Hỏa Dong Tinh Nham động thì là vùi đầu tu luyện.



Trong những năm gần đây, Bách Luyện đại sư luyện chế không ít Pháp bảo đỉnh cấp, trong đó thậm chí còn bao gồm một kiện Ngụy linh bảo. Tu vi của lão cũng tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ.



Mười tám năm tròn nhoáng cái qua đi...