Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 437 : Rời đi

Ngày đăng: 22:53 19/04/20


Đầu tiên hiện lên trong đầu Trương Hằng là khuôn mặt ngăm đen cùng ánh mắt quen thuộc của Phạm Tiểu Hắc.



Từ đứa bé trai hàm hậu đơn thuần ban đầu đến thiếu niên ánh mắt tràn ngập lạnh băng thấu xương cùng thù hận:



"Cha mẹ ta bị người trên trấn đánh chết, hiện giờ tỷ tỷ ta cũng bị người trên trấn hại chết... Nếu ta còn ở trong này. một ngày nào đó, ta cũng sẽ bị bọn chúng hại chết..."



"Ta hận thấu nơi này, ta muốn chờ một ngày nào đó trở lại nơi đây. sau đó - tắm máu Phạm gia trấn!"



Từ Phạm Tiểu Hắc đến Huyết Sát Thần Đế đánh khắp thiên hạ không địch thủ lại có bao nhiêu người biết được nguyên do trong đó?



Trương Hằng khẽ thở dài. Phạm Tiểu Hắc trong đầu dần dần bị bóng người Huyết Sát phân thân cao ngạo lạnh lùng thay thế.



Oong...



Trong hư không tối đen, con sông dài màu máu như một con huyết long kiệt ngạo bướng binh, gắt gao vây khốn bàn tay khổng lồ đội trời ở trong Huyết Hà. Sóng máu cuồn cuộn hình thành những đóa hoa kiêu diễm hoa lệ, dấn thân vào tranh đấu kịch liệt đến cùng.



Khe rách không gian từ chỗ hai bên giao chiến lan tràn ra như sóng gơn, thậm chí ảnh hưởng đến khu vực đám người Trương Hằng.



Trương Hằng cùng Lạc Hà liếc nhau, trong ánh mắt hai bên đều lộ ra một tia hiểu ra.



Không biết vì sao, khi dòng sông màu máu cùng bàn tay khồng lồ đội trời kia giao chiến kịch liệt. Huyền U Thiên Ma bị đóng băng trong nhẫn không gian của Trương Hằng mơ hồ sinh ra tư tưởng giãy dụa. nhưng vẫn không phá vỡ được phong ấn mới tạo thành không lâu.



"Hay là Huyền U Thiên Ma này có quan hệ đặc thù với bàn tay khồng lồ đội trời kia?"



Trong lòng Trương Hằng suy đoán, lại không dám lấy ra Huyền U Thiên Ma bị đóng băng, tránh cho dẫn tới tình huống không thể dự đoán.



Ba người chờ ở chỗ này không biết bao lâu, có lẽ mười ngày nửa tháng, lại có lẽ năm ba năm. Từ ban đầu khẩn trương, sợ hãi... đến cuối cùng chết lặng cùng buồn tẻ.



Toàn bộ không gian không ngừng lặp lại động tác giống nhau, dù là có đồ sộ hoa lệ cũng sẽ có ngày nhàm chán.



Rốt cuộc, thẳng đến một lúc, trong không gian tối đen này, bàn tay khổng lồ đội trời kia dần dần yếu đi, cuối cùng chìm vào Huyết Hà vô tận, rơi vào yên lặng như chết.



Con sông màu máu cũng khôi phục bình lặng, kéo dài qua hư không tối đen, tạo cho một loại xinh đẹp khác thường.



- Dù là từng có thực lực thông thiên, nhưng làm một bàn tay tổn hại. cuối cùng sẽ có ngày hoàn toàn hao hết nguyên khí, hiện giờ hẳn chúng ta có thể xuất phát rồi.



Lạc Hà khẽ thở dài.



- Chúng ta phải đi như thế nào? Nếu quá gần Huyết Hà, lỡ như gặp phải công kích thì sao?



Trương Hằng nhìn dòng sông màu máu lẳng lặng trôi đi, trong lòng có chút do dự.



- Bay đọc theo dòng sông đi xuống, thử xem, nói không chừng có thể tìm được manh mối. Linh giác của ta nói làm như thế không sai...



Lạc Hà đột nhiên nhắm mắt, dường như cảm nhận được gì.



- Như vậy có được không?


Trương Hằng nhớ tới ở ngoài Huyết Sát thần điện, Huyết Sát phân thân giật dây chúng tu sĩ công kích Huyền Quy, chẳng qua là vì Huyền Quy có chút quan hệ huyết thống với Yêu Long Hoàng mà thôi.



Keng!



- Bình sinh bằng hữu tốt nhất của ngươi, hẳn là Hỏa Quỷ...



Trong đầu Trương Hằng hiện ra pho tượng thần bí khi xưa, là hắn ban cho Triệu Thụy Hòa Nguyên Châu, cũng xác lập cho mình một mục tiêu gần như không có khả năng hoàn thành - vượt qua truyền thuyết bất diệt bất bại Long thần ba mươi sáu giới.



Keng!



Trương Hằng một hơi trả lời ba vấn đề. cộng thêm một câu của Lạc Hà trước đó. tổng cộng trả lời bốn vấn đề.



Phù!



Khi trả lời xong các vấn đề mình biết. Trương Hằng khẽ thở ra một hơi, làm cho trong lòng bình tĩnh lại.



- Các ngươi có thể rời đi...



Trong dòng sông máu, đột nhiên truyền ra một tiếng nói cô đơn.



- Huyết Sát Thần Đế! Ngươi ở trong này?



Trương Hằng kinh hô. ánh mắt nhìn lại Huyết Hà, nhưng không nhìn thấy manh mối gì cũng không được câu trả lời.



- Chúng ta nên rời đi nhanh thôi...



Hắc Ma Hoàng có chút nóng lòng muốn thử.



- Ta cùng Lạc đại ca còn có lời muốn nói. Hắc Ma Hoàng các hạ có thể đi trước. Ngày sau ở có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt ở Chu Vương Triều.



Trương Hằng nhàn nhạt nói.



- Vậy ta đi trước một bước, hai vị cũng bảo trọng, ân oán trước kia xóa bỏ.



Trên khuôn mặt xấu xí của Hắc Ma Hoàng hiện ra vẻ tươi cười từ đáy lòng, thân hình chợt lóe, liền chui vào cánh cửa màu máu, biến mất trong mảnh không gian này.



- Trương huynh đệ. đại ca không thể cùng đệ đi Chu Vương Triều. Con đường về sau tuy vô cùng gian nan. nhưng ta tin tưởng cuối cùng đệ có thể vượt qua những cửa ải khó khăn này. hoàn Thành tâm nguyện của đệ cũng là tâm nguyện của ta...



Ánh mắt Lạc Hà chân thành, ngước nhìn nam tử thanh niên đã càng thêm thành thục trước mắt, dường như mang theo ký gửi hy vọng nào đó.



- Lạc đại ca cứ yên tâm. sau khi tiến vào Chu Vương Triều, đệ biết nên làm việc như thế nào, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất phi thăng thượng giới, đến lúc đó có lẽ có thể gặp được bản tôn của đại ca...



Trương Hằng miễn cưỡng cố mỉm cười. Lạc Hà là một trong vài người duy nhất mà hắn tin tưởng trên thế giới này.



- Đi đường cận thận...



Cuối cùng, Lạc Hà nhìn theo Trương Hằng bước vào cánh cửa màu máu, khẽ giọng chúc phúc...