Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 481 : Tinh Nguyệt di tích
Ngày đăng: 22:54 19/04/20
Ở trên không trung Phàm Vân Đảo hoàng hôn tận thế. Trương Hằng hai tay sau lưng, đứng trên Tử Nguyệt Thần Thảm. ánh mắt hơi liếc về phía xa. Tú Ninh quỳ ở cạnh hắn vẻ mặt chờ mong thắc thỏm không yên.
Vân Dịch đứng sang một bên, không dám hé môi.
Bên tai Chỉ có tiếng gió vù vù, phía dưới là mặt đất bị phá hoại gồ ghề, còn có những khe nứt ghê người, sâu không thấy đáy.
Thật lâu sau, Trương Hằng thở dài một hơi:
- Cô thật muốn lựa chọn như thế này?
- Đúng thế. xin chủ nhân thành toàn.
Ánh mắt Tú Ninh thẳng thắn thành khẩn nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Hằng, không có một tia sợ hãi.
Trương Hằng cười:
- Kỳ thật cô còn có thể đổi một thỉnh cầu khác, như là ta có thể tặng cho cỗ một kiện Pháp bảo thông linh, cô có muốn không?
Pháp bảo thông linh!
Bốn chữ này liền như vạn cân thuốc nổ, ầm ầm nổ tung trong đầu Vân Dịch cùng Tú Ninh.
Ở trong mắt bọn họ, Pháp bảo thông linh là bảo vật trong truyền thuyết, có được đại thần thông dời núi lấp biên. Đối với bảo vật cấp bậc không thể với đến này, bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. ngay cả cho bọn họ một kiện Pháp bảo thông linh, cũng không dám tùy tiện nhận chủ.
Lúc này, thời điểm Trương Hằng nhắc tới mấy chữ Pháp bảo thông linh, lại nhẹ nhàng như không.
- Pháp bảo thông linh?
Tú Ninh cùng Vân Dịch rốt cuộc phản ứng lại. vẻ mặt khiếp sợ nhìn thanh niên thần bí khó lường trước mắt, trong mắt còn có chút hoài nghi.
Pháp bảo thông linh ở trong mắt bọn họ chính là thần vật!
Thử nghĩ, nếu Trương Hằng có được một hai kiện bảo vật như thế làm sao có thể tặng cho bọn họ được.
Vân Dịch thật cận thận hỏi:
- Sư tôn ngài đang nói đùa phải không...
- Tuyệt không nói chơi.
Trương Hằng nhẹ nhàng đi lên một bước nhỏ trên Tử Nguyệt Thần Thảm.
Trong phút chốc, khí tức trên người hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tạo cho Vân Dịch cùng Tú Ninh một loại ảo giác như đối mặt hư không vô tận.
Nếu nói Trương Hằng trước đó ở trong mắt bọn họ Chỉ là tu sĩ Nguyên anh kỳche đấu thực lực. Như vậy đến bây giờ. Trương Hằng cho bọn họ một loại ảo giác dung nhập hư không, không có chỗ hở, không thể chống lại.
Trương Hằng ở trạng thái này nói chuyện làm cho bọn họ tuyệt đối tin tưởng, không dám có chút hoài nghi.
Vân Dịch hít sâu một hơi. trong lòng mừng như điên, cảm giác mình có thể bái cao nhân như thế làm thầy, đúng là cơ hội trời ban. Ngay cả Pháp bảo thông linh cũng có thể tùy tiện tặng người, thử nghĩ trên đời này còn có bao nhiêu người ra tay rộng rãi như thế? Trở thành đồ đệ của hắn về sau sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt?
- Không, lấy trọng bảo như thế có tác dụng gì. Tú Ninh Chỉ muốn bái tiền bối làm thầy.
Vẻ mặt Tú Ninh kiên quyết.
Trương Hằng thấy Pháp bảo thông linh cũng không thể dụ hoặc được nàng, trong lòng vừa động, liền nói:
- Cô cũng là người từng có sư tôn. nếu lúc này bái ta làm thầy. sao đối mặt với sư tôn đã chết của cô?
Nói xong câu đó, khóe miệng Trương Hằng còn mang theo tươi cười của kẻ thắng lợi.
Tú Ninh nghe lời này. khuôn mặt trắng toát, ánh mắt lộ ra thần tình bi thống, nhớ tới những ngày Tinh Nguyệt Môn rơi vào tai họa.
Một giọt nước mặt trong suốt lăn trên khuôn mặt thanh tú trắng Tuyết. Tú Ninh tay nhỏ ấn trên ngực, phốc một cái liền phun ra một ngụm máu, đau lòng muốn chết.
Trương Hằng kinh ngạc, rất khó hiểu nhìn nàng.
Nếu có cảm tình sâu đậm với sư tôn ban đầu như thế, vì sao lại khổ cầu muốn bái Trương Hằng làm thầy?
- Trong lòng Tú Ninh, ngoài việc muốn báo thù trên dưới Tinh Nguyệt Môn. hoàn thành nguyện vọng của sư tôn còn có một nguyện vọng lớn nhất, đó là kéo dài kỹ nghệ truyền thừa Tinh Nguyệt Môn ta từ thời Thượng cổ! Tú Ninh biết, chấn hưng Tinh Nguyệt Môn kỳ thật cũng là nguyện vọng của sư tôn cùng các thế hệ môn chủ Tinh Nguyệt Môn.
- Nếu toàn bộ Tinh Nguyệt Môn Chỉ còn lại một thân Tú Ninh, như vậy ta cũng phải tiếp tục truyền thừa nó. chuyện này đối với Tú Ninh còn quan trọng hơn cả việc theo đuổi đại đạo trường sinh. Nếu không thể hoàn thành chuyện này, Tú Ninh thật có lỗi với các đồng môn sư trướng đã chết, thậm chí sẽ vĩnh viễn sống trong bóng ma này.
Tú Ninh thấp giọng khóc kể khổ trong lòng mình, lại đau khổ cầu xin Trương Hằng:
- Nếu để ta biết giữa sư huynh muội các ngươi tâm tồn ý nghĩ nham hiểm thì đừng trách vi sư hạ thủ vô tình! Vân sư huynh của ngươi tuy là tu sĩ Huyết Ma Đạo, tâm ngoan thủ lạt nhưng thái độ làm người cũng coi như không tồi, sẽ không gây thương tổn cho người một nhà. Mong ngươi không nên có suy nghĩ không tốt về hắn!
Khuôn mặt Tú Ninh hơi nhợt nhạt, nước mắt thiếu chút nữa cũng trào ra:
- Sư phụ, đồ nhi tuyệt đối không có ý tứ đó! Ta làm như vậy chính là vì suy nghĩ cho sư phụ và sư huynh mà thôi!
- Vi sư Chỉ là cảnh cáo ngươi trước mà thôi!
Trương Hằng lạnh nhạt nói.
Tú Ninh cúi đầu, lệ quang hơi nhoáng lên, thấp giọng nói:
- Tú Ninh xin ghi nhớ giáo huấn của sư phụ!
- Được, chúng ta xuất phát!
Trương Hằng cũng không nói gì thêm, gọi Tú Ninh cùng mình bay vào khe rãnh sâu không thấy đáy này.
Vừa tiến vào khe rãnh này, Trương Hằng liền cảm nhận được một cỗ khí tức U lãnh. Tú Ninh bên cạnh hắn còn hơi sợ hãi, bằng vào pháp môn đặc biệt của Tinh Nguyệt Môn, dẫn đường cho Trương Hằng.
Bay tiếp không biết mấy trăm trượng, bốn phía càng lúc càng đen tối, độ ẩm cũng càng thấp.
- Chắc rằng sắp tới rồi...
Tú Ninh nhắm mắt một chút rồi nói với Trương Hằng.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên nổi lên một cổ quái phong, âm thanh ông ông khiến ngay cả tu sĩ Nguyên anh kỳcũng rất khó có thể kháng cự.
- Ghhhh....
Tú Ninh kinh hãi hổ lên, hoa dung thất sắc.
Sắc mặt Trương Hằng lạnh lùng, nắm lấy tay Tú Ninh, trên người lóe lên ngân quang, bao phủ hai người bên trong.
- Thật nguy hiểm...
Trong lòng Tú Ninh còn cảm thấy sợ hãi, cảm giác tay mình được Trương Hằng nắm chặt, trong lòng ấm áp, cũng không kháng cự, khuôn mặt hơi hồng lên.
Vù
Quái phong bốn phía liên tục nổi lên, lại bị màn hào quang màu bạc của Trương Hằng ngăn cản.
- Nhanh dẫn đường đi!
Trương Hằng vội vàng bảo.
Trải qua ngân diễm đang không ngừng thiêu đốt ở xa xa, hắn cũng dần khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, pháp lực sung túc, tinh thần thoải mái.
- Vâng, sư phụ!
Tú Ninh khôi phục lại vẻ xinh đẹp nho nhã và điềm đạm, tiếp tục chỉ đường cho Trương Hằng.
Theo sự Chỉ dẫn của Tú Ninh, quái phong xung quanh cũng càng ngày càng nhiều!
Đến cuối cùng, ngay cả tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường cũng chỉ có thể miễn cường kháng cự được cổ quái phong này.
Trong lòng Trương Hằng vừa động, không mang theo Vân Dịch cũng là một lựa chọn sáng suốt, nếu không hắn lại phải chiếu cố thêm một người nữa!
Đúng lúc này, quái phong phía trước cũng mạnh hơn mấy lần, trong đó mơ hồ còn xuất hiện một lốc xoáy.
Lốc xoáy này lập lánh vô số ánh sao, trong đêm càng thêm hấp dẫn.
Tú Ninh kinh hỉ nói:
- Nơi đó chính là nhập khẩu!
- Nhưng phong lực ở khu vực này vô cùng đáng sợ, chúng ta phải làm sao mới có thể đi vào đây?!
Tú Ninh lo lắng nói.
Xung quanh lốc xoáy kia không chỉ có quái phong đáng sợ mà còn có thể cảm nhận được rất nhiều phong nhận. Từ khí tức mơ hồ truyền tới, có thể biết được chúng thoải mái phá nát Ngụy linh bảo chỉ trong nháy mắt.