Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 589 : Hư Không Vỡ Nát

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Thanh âm xa xưa mờ mịt dường như từ ngoài không gian xa xôi ức vạn dặm truyền đến, vang vọng vùng hải vực khôn cùng này.



Vạn vật trở lại cảnh tĩnh mịch.



Ở phía sau Trương Hằng, mơ hồ hiện ra một cái thân hình mờ mờ ảo ảo.



"Ổng..."



Trong một màn hào quang trắng đen, thân ảnh này dần dần hiện rõ nét.



Tử Hoàng tập trung ánh mắt nhìn tới, mơ hồ thấy được một Lão đạo sĩ tóc bạc mặt mũi hồng hào, thân mặc đạo bào có hình âm dương đen trắng.



Trương Hằng dùng thần thức lướt qua phiến hải vực này, hoàn toàn không có nắm giữ được chút dị tượng gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng nhìn lại.



Khi hắn quay đầu lại vừa nhìn thấy Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, lập tức trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ khôn xiết, áp lực vô hình trong lòng biến mất không còn.



- Tiền... tiền bối tiên giá...



Khi Tử Hoàng thấy rồ hình ảnh người này, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng xoay mình cung kính thi lễ, mặt đầy vẻ kính sợ.



Không cần phải nói, người tới chính là Âm Dương tán tiên, một trong ba tiên của Tam Tiên Đảo.



Tán tiên đứng ở nhất giới là tồn tại vô địch, tương đương với bán tiên Đại Thừa Kỳ, có thể hưởng thọ mệnh gần như vô hạn.



Ở trong mắt bọn họ, cái gì đại tu sĩ cấp Phủ chủ, Độ kiếp kỳ đều là trò cười, trừ các nhân vật cùng cấp còn lại hết thảy đều giống như con kiến.



- Vàn bối ra mắt tiền bối! Lại làm phiền đến ngài rồi!



Trương Hằng cùng hướng về phía Âm Dương tán tiên thi lễ, cực kỳ trang trọng, trên mặt lại mang theo ý cười mờ nhạt.



Âm Dương tán tiên khẽ gật đầu:



- Bần đạo thiếu ngươi một món nhân tinh, tự nhiên sẽ không chối từ.



Dứt lời, Lão mở đôi mắt thần bí khó lường, chăm chú nhìn Tử Hoàng.



Trong đôi mắt thâm thúy đó như ẩn như hiện có một lốc xoáy đen trắng, lộ ra một hấp lực cực kỳ cường đại, cùng làm cho người ta không kìm lòng được phải thần phục.



- Tiền bối... ngài đây là...



Tử Hoàng sợ hãi thấp thỏm lo âu.



- Tử Hoàng! Ngươi không ở Tử Hoàng Phủ của mình, sao còn chạy đến Ma Xà Phủ này góp phần náo nhiệt làm gì?



Âm Dương tán tiên thản nhiên hỏi, giọng điệu tùy ý như vậy, cả người đứng ở nơi đó, làm cho người ta cảm thấy bộ dáng cực kỳ bình thường.



Tử Hoàng lại là hô hấp dồn dập, trong lòng nghẹn uất khó chịu, cảm giác áp lực cùng cực.


Nếu vẻn vẹn chỉ là đánh cuộc, như vậy tình huống sẽ khác.



Âm Dương tán tiên ngẫm nghĩ một hồi, dời ánh mắt về phía Trương Hằng.



Lập tức trong lòng Trương Hằng nổi lên lửa giận mãnh liệt, từ khi nào thì bắt đầu mình lại trở thành một con cờ để mặc cho người ta chi phối?



Nếu thắng cược, chính mình còn có thể sống tạm, nếu thua cược, như vậy cái mạng nhỏ cùng không còn.



Ở bên kia, Tử Hoàng lại lộ ra vẻ mừng rỡ, nếu như đánh cuộc, chính minh ít nhất có hơn năm thành nắm chắc có thể dồn Trương Hằng vào chỗ chết.



- Trương đạo hữu! Ngươi có ý kiến gì không?



Âm Dương tán tiên bắt đầu trưng cầu ý kiến của Trương Hằng.



-Tùy ý...



Trương Hằng cố nén nhịn lửa giận trong lòng.



Giờ khác này, uất khí trong lòng hắn dâng lên tới cực điểm.



Âm Dương tán tiên đương nhiên có thể nhìn thấu tâm tình của Trương Hằng, nhưng sự tình phát triển đến nước này cùng không có cách nào.



- Được, ta đồng ý! Không biết Uyên Hồng các hạ muốn đánh cuộc thế nào?



Lão thản nhiên hỏi Uyên Hồng.



Uyên Hồng lộ vẻ sắc mặt vui mừng, nói:



- Chúng ta đánh cuộc...



Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.



Âm Dương tán tiên cùng lộ ra vẻ khác thường.



"Xoạt... Rắc!"



Đúng lúc này, trong không gian ở giữa Uyên Hồng cùng Âm Dương tán tiên, bị một cổ lực lượng cấm kỵ kỳ bí xé toạt ra.



Một khe nứt không gian rộng chừng mấy trăm trượng, từ trên bầu trời kéo dài xuống đây.



Trong khe nứt không gian sâu thẳm tối đen truyền đến một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố, thổi quét cả nhất giới này.



Hư không vỡ nát, nhất giới rung chuyển.



Trong mơ hồ, Trương Hằng nghe được một thanh âm quen thuộc:



- Thái thượng Yêu Long Hoàng... nhiệt thân chấm dứt... Chúng ta đến đánh cuộc một trận đi!