Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 641 : Quay về Tam Tinh Vực

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Trương Hằng khẽ nhướng mày, trong hai mắt lóe lên ánh vàng mơ hồ, chăm chú nhìn vào bàn tay khổng lồ chỉ lộ ra một ngón cái trong dòng sông màu máu kia.



- Chúng ta có gì mà nói?



Trương Hằng thần sắc bình tĩnh, nói với vẻ đầy hứng thú.



Hắn biết được cùng đối thoại với mình là một bàn tay của nhân vật nghịch thiên thượng giới. Nếu như vào lúc bình thường, một ý niệm của đối phương có thể dồn mình vào chỗ chết.



Nhưng vào lúc này bàn tay khổng lồ này bị dòng sông màu máu trói buộc, không thể chân chính tạo thành uy hiếp đối với Trương Hằng.



- Tu sĩ hạ giới. Ngươi thế mà lại có được ý chí của Vũ Vô Cực... Vừa rồi có thể tránh thoát được một kích kia, có thể thấy được thực lực của ngươi tại hạ giới này cũng là số một số hai. Bản đế bị phong ấn nơi đây không biết bao nhiêu năm, hiện tại cần ngươi ra tay tương trợ.



Trong thanh âm kia có vài phần chờ đợi không được.



- Trợ giúp ngươi cởi bỏ phong ấn?



Trương Hằng nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ nhưng hắn lại lắc đầu không chút do dự:



- Thứ cho ta bất lực. Trương mỗ đến Tam Tinh Vực này chỉ là thuận tiện nhìn lại tình huống bên này mà thôi.



Trên thực tế muốn tiến vào Tam Tinh Vực nhất định phải trước xuyên qua nơi Tử Vực hơn nữa nơi này căn bản không thể thuấn di.



- Người hầu Huyền U của ta ngay trong sự khống chế của ngươi... Ngươi thả hắn ra lại thêm một hai vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ sẽ có hy vọng rất lớn giải cứu bản đế.



Thanh âm của bàn tay khổng lồ rất trầm thấp nhưng lại có vài tia hưng phấn:



- Lực lượng phong ấn này đã càng ngày càng yếu rồi...



Ánh mắt Trương Hằng chớp lóe không chừng, cười lạnh nói:



- Không nghĩ tới một người hầu nho nhỏ Huyền U Thiên Ma lại vẫn có thể khiến Bất Tử Tà Đế các hạ coi trọng như thế. Nếu chỉ cần một hai tu sĩ Đại Thừa Kỳ có thể cho ngươi thoát khỏi phong ấn, vậy thì nhiều năm như vậy e là các hạ sớm đã rời khỏi nơi đây vô số lần.



Bàn tay khổng lồ trầm mặc một lát mới nói:



- Ngươi thật thông minh... Giải phong ấn này quả thật có một điểm mấu chốt, nếu không cho dù có mười tên trăm tên tiên nhân cũng vô ích.



- Ha ha. Bất kể ngươi lúc trước thần thông nghịch thiên thế nào, bây giờ cũng ngoan ngoãn ở trong này diện bích qua ngày...



Trương Hằng lạnh nhạt cười, đang chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.



- Chờ một chút!



Thanh âm của bàn tay khổng lồ vang lên như sấm rền:



- Nếu việc này có thể thành công, bản đế tất nhiên có thể cấp cho ngươi chỗ tốt khó thể tưởng tượng. Cái gì Tiên bảo, công pháp đỉnh cấp, tiên đan linh dược, thiên tài địa bảo... Ma giới ta có vô số, mặc ngươi chọn lựa. Chẳng lẽ ngươi một chút đều không động tâm...



Thanh âm kia rục rịch, nói xong lời cuối còn kèm theo một cỗ hấp dẫn trí mạng.



- Không có hứng thú. Đến lúc đó Trương mỗ giết lên thượng giới còn sợ không cướp được Pháp bảo tiên đan?




Ngao-



Chính vào lúc này, yêu thú Hóa Hình Kỳ đúng lúc cắn lên trên người Trương Hằng.



Coong-



Thanh âm kim loại chạm nhau.



Yêu thú đầu sói mặt ngây ra... Nguồn truyện: Truyện FULL



Da thịt trên người Trương Hằng lộ ra sắc vàng nhàn nhạt bên trong vẻ trong suốt, cánh tay hắn chính bị yêu thú đầu sói cắn phải.



Rắc!



Răng của yêu thú đầu sói Hóa Hình Kỳ gãy rời từng khúc.



Mà Trương Hằng giống như đầu gỗ đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về một phương hướng bên rìa Tử Vực, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.



Sau một lát, khóe miệng của hắn hiện ra vài tia ý cười thản nhiên.



- Nhân loại này thật đáng sợ... Thân thể chỉ sợ còn cứng rắn hơn đá kim cương gấp trăm lần!



Yêu thú đầu sói Hóa Hình Kỳ lộ vẻ sợ hãi rống to một tiếng, chạy bán sống bán chết.



Ánh mắt Trương Hằng lành đạm liếc nó một cái.



- Không nên giết ta... Đại nhân tha mạng!



Cảm nhận được ánh mắt của Trương Hằng, thân thể yêu thú đầu sói Hóa Hình Kỳ kia không khỏi run lên, mềm oặt xuống đất, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.



Không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt Trương Hằng, nó ngay cả dùng khí chạy trốn cũng không có.



Thậm chí nó có một loại ảo giác chỉ cần một ý niệm của đối phương có thể khiến mình chết đi.



- Yêu thú vô tri!



Trương Hằng duỗi tay, hút con yêu thú này vào trong tay, sắc mặt lạnh lùng.



- Đại nhân... Tha mạng!



Yêu thú đầu soi Hóa Hình Kỳ run giọng nói, trong mắt vốn tồn tại một chút xíu tia máu đã biến mất sạch.



Nó không thể lý giải đối phương là tu sĩ trình tự nào.



- Dừng tay!



Đúng lúc này, một thanh âm nữ nhân lạnh băng truyền đến.