Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 642 : Con gái cố nhân
Ngày đăng: 22:56 19/04/20
Trương Hằng sớm có đoán trước, như cười như không nhìn về phương hướng thanh âm phát ra.
Vút!
Một đạo độn quang màu xanh từ rừng rậm bên rìa Tử Vực bay tới, hạ xuống ngọn cây đối diện Trương Hằng, hiện ra một cô gái áo xanh dung mạo xinh đẹp.
- Các hạ là cao nhân phương nào, vì sao muốn đả thương Lang Nha?
Cô gái áo xanh vừa hạ xuống liền lên tiếng hỏi, giọng điệu cũng hết sức khách khí.
Trương Hằng như cười như không nhìn nàng, nói:
- Không nghĩ tới Trương mỗ vừa mới trở lại Tam Tinh Vực liền gặp phải cố nhân trước kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ngươi là...
Cô gái áo xanh ngưng mắt nhìn phía Trương Hằng, hai mắt đột nhiên trợn to hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi... ngươi là... Trương Hằng?
Cô gái áo xanh lập tức nhận ra Trương Hằng.
Cách biệt hơn trăm năm, bề ngoài Trương Hằng không có nhiều biến hóa nhưng khí chất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chợt nhìn qua, rất khó liên hệ hai người với nhau.
- Làm sao vậy... Ngươi cảm thấy rất bất ngờ?
Trương Hằng thản nhiên vung tay lên, ném con yêu thú đầu sói Hóa Hình Kỳ xuống đất.
- Thanh Vũ, cô cũng tới rồi!
Yêu thú đầu sói Hóa Hình Kỳ run rẩy lăng tới bên cạnh cô gái áo xanh, cả kinh lên tiếng.
- Lang Nha. Vừa rồi ngươi tới gần Tử Vực, bị khí giết chóc ảnh hưởng. Ta đuổi theo ngươi thật vất vả!
Thanh Vũ từ trên cây nhảy xuống, kéo Lang Nha từ mặt đất đứng lên, giải thích.
Nhưng trong mắt nàng lại hiện ra vài tia không yên nhìn tu sĩ nhân loại trước mắt.
Đã từng, nàng thân là yêu thú Thanh Vũ Điều Hóa Hình Kỳ đuổi giết Trương Hằng chật vật không chịu nổi, thậm chí bức bách đối phương cùng nàng kết thành song tu đạo lữ.
Có thể nói, những ngày đó Trương Hằng là một kẻ gà mờ, đau khổ phấn đấu ở hạ tầng Tu Chân Giới.
- Ngươi đã trở lại...
Thanh Vũ lộ vẻ phức tạp nhìn Trương Hằng, sắc mặt rất không bình thường, cuối cùng cắn răng nói:
Phàm nhân và tu sĩ bậc thấp qua lại trên đường cũng không nhìn Trương Hằng một cái.
Đi qua mấy con phố, Trương Hằng nện bước thong thả đi vào một trang viện giản dị tự nhiên.
- Ngươi là ai?
Một cô gái xinh đẹp chừng mười bảy, mười tám tuổi, bộ dạng băng tuyết thông minh hỏi Trương Hằng.
Trương Hằng đánh giá cô gái này một chút, phát hiện nàng có vài phần tương tự với Băng Vi trước kia.
- Ta tên là Trương Hằng.
Trương Hằng ôn hòa nói.
Tuy rằng đã đoán ra có thể nàng là con gái Băng Vi nhưng trong lòng Trương Hằng lại không nổi lên một tia gợn sóng.
Vô hình trung hắn đã vượt qua một tầng thứ, đứng ở ngoài bức tranh mà xem tranh.
Rất nhiều nữ nhân ở trong ấn tượng của hắn cũng đều trở thành từng khách qua đường sát vai mà qua.
Hắn đứng ở ngoài tranh, bất động thanh sắc nhìn thế giới nhỏ bé này, bất tri bất giác thế sự biến thiên, thời gian trăm năm nhoáng cái qua đi.
- Hì hì, ngươi là Trương Hằng? Tán Tu Minh Hắc Thủy Trấn chúng ta có đến mười mấy người tên là Trương Hằng. Không biết ngươi là người nào?
Cô gái này cười thật hồn nhiên, thuần khiết trong sáng, như nụ hoa nở rộ. Chính như Băng Vi năm đó.
Vừa nghe lời ấy, Trương Hằng không khỏi ngẩn ra, cười cười thò tay ra véo mũi của nàng ta:
- Tên chỉ là một cái danh hiệu, Trương Hằng chính là Trương Hằng. Đơn giản như thế mà thôi.
Cô gái nghe xong, không khỏi lộ vẻ thất vọng:
- Nếu ngươi là người tên Trương Hằng trong truyền thuyết kia thì tốt rồi.
- Ta hẳn là quen biết với mẫu thân ngươi, ngươi tên là gì?
Trương Hằng bình tĩnh hỏi.
- Ta là Băng Vân.
Cô gái lập tức cười ngọt ngào.
Đúng lúc này trong viện truyền ra một thanh âm ho khan:
- Băng Vân, nhà có khách tới sao?