Tiên Ngạo

Chương 1060 : Tiên Đạo Cân Bằng

Ngày đăng: 23:13 19/04/20


Hai người ngồi xuống, Nhã Hương mang rượu và thức ăn lên:



- Ca ca, đây là ý trung nhân của muội, trước đây muội đã từng nói với huynh. Diệt Độ Tiên Nhân, không ngờ hắn cũng tới Tiên Giới, khiến cho muội hết sức vui mừng.



Phong Nguyệt Tiên Sinh cười nói:



- Ta biết. Diệt Độ Tiên Nhân, trượng nghĩa nói thẳng, có san chế nhạo hết thảy, sao ta lại không biết được?



- Quả thật đám lão già cổ lổ này, có những kẻ như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời to như bàn tay.



- Ngươi nói rất hay, ta đã muốn nói những lời này từ lâu.



Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, vì sao Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương nói như vậy, Kiếm Lão Nhân nói như vậy, tới phiên y cũng nói như vậy?



Đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này e rằng cũng chẳng khác tu sĩ nhân gian, cũng như văn nhân ganh tài. khinh bi lẫn nhau vậy.



Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, thì ra Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng không phải là hạng người hoàn mỹ gì cho cam...



Trên bàn là một mâm rượu và thức ăn thịnh soạn.



Phong Nguyệt Tiên Sinh gắp một miếng thịt lên chậm rãi nếm thử, sau đó mới nói:



- Xong, xong rồi, Mông Lung tiên tử đã có ý trung nhân, sau này không còn được ăn ngon như hôm nay nữa...



- Đáng tiếc, đáng tiếc...



Dư Tắc Thành cười nói:



- Tiên sinh, ngài buồn vì không có rượu và thức nhắm sao?



Phong Nguyệt Tiên Sinh hừ lạnh:



- Ngươi biết cái gì, cả Tiên Giới này, e rằng ngoại trừ ở chỗ Mông Lông, không còn tìm đâu ra thức ăn ngon như vậy nữa.



- Trân hào hài vị ở chỗ Hạng Bảo ngon hơn nơi này, nhưng chỉ có hương thơm, không hề có vị gì cả.



- Bọn chúng thành tiên đã quá lâu, đã quên thức ăn là do dùng tay, dùng tâm mà làm nên. Chúng chỉ biết dựa vào cảm nhận mà ảo hóa ra, làm cho thức ăn mất đi ý nghĩa vốn có của nó.



Hạng Bảo là khai tông tổ sư của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông, Kiếm tiên, đạo hiệu là Hỗn Độn Thôn Thiên Tiên.



Cũng chỉ có Phong Nguyệt Tiên Sinh mới dám nói những lời này.



Dư Tắc Thành không cho như vậy là đúng.



Phong Nguyệt Tiên Sinh thấy vậy cười nói:



- Quả thật là Bát Giới ăn nhân sâm, ngươi không biết được mùi vị trong thức ăn này.



Dư Tắc Thành sững sờ, nhất định những lời của Phong nguyệt Tiên Sinh có ẩn ý.



Hắn bèn cẩn thận gắp một miếng thịt chậm rãi đưa lên miệng nhai. Dần dần hắn cảm nhận được ngoài mùi vị của bản thân miếng thịt ra, còn có ý vị khác.
- Vì nỗi buồn này, chúng ta cạn chén.



Hai người cùng uống.



Phong Nguyệt Tiên Sinh buông chén rượu, sau đó thình lình biến hóa. Hiện tại y không còn là Phong Nguyệt Tiên Sinh than dài thở ngắn như lúc nãy, mà là một vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên quen ở trên cao, uy phong ngạo nghễ.



Chỉ nghe y nói:



- Diệt Độ Tiên Nhân, ngươi nói ra những lời ta muốn nói, ta hết sức hài lòng. Hai ta cũng coi như có duyên, lại thêm mối quan hệ với Mông Lông, ta phải ra sức giúp đỡ ngươi.



- Chư tiên thiên hạ đều mượn lời ngươi lặp lại mấy câu nói ấy, để phát tiết một chút bất mãn đối với chúng ta. Chỉ cần trong số chúng ta có người không có độ lượng bao dung, vậy ngươi chắc chắn phải chết không sai.



- Ta muốn cho bọn chúng biết, bọn chúng đã sai rồi. Ta muốn truyền vô thượng tiên pháp cho ngươi, cho ngươi trở thành Kim Tiên, cho chúng phải há hốc mồm kinh ngạc.



- Nhưng trước khi truyền pháp, ta phải nói với ngươi một câu. Pháp là lối, đạo là đường, mỗi người không ai giống ai, pháp thích hợp với ta chưa chắc đã thích hợp với ngươi. Cho nên cần ngươi phải tự phân tích, phán đoán và nỗ lực.



- Ta chỉ có thể chỉ cho ngươi biết con đường lên núi, ngươi phải tự trèo lên.



Dư Tắc Thành đứng dậy nói:



- Tắc Thành đã hiểu, tạ ân tiền bối ban pháp.



Phong Nguyệt Tiên Sinh thản nhiên nhận lễ, sau đó chợt hỏi:



- Tắc Thành, ta hỏi ngươi, thế nào là tiên?



Dư Tắc Thành cung kính hành lễ đệ tử, đáp:



- Tiên Nhân có da thịt trắng như băng tuyết, hiền lành như trẻ, không ăn ngũ cốc, chỉ nuốt gió uống sương. Cỡi mây cỡi rồng lui tới, du ngoạn ngũ hồ tứ hài, lui tới bá hoang, không gì là không làm được, không đâu là không tới được, đây chính là tiên.



Phong Nguyệt Tiên Sinh hỏi tiếp:



- Có ba phần đạo lý. Ta hỏi ngươi câu nữa, vì sao tiên có thể làm được như vậy?



Dư Tắc Thành tức thì á khẩu, vì sao cũng y như Kiếm Lão Nhân vậy?



Nhưng hắn vẫn đáp:



Cứ như vậy một hơi, cuối cùng Phong Nguyệt Tiên Sinh nói:



- Tiên Đạo của ta chính là Cân Bằng, cô dương không sinh, cô âm không trường, có âm tất có dương, có dương tất có âm.



- Cũng cùng một đạo lý như vậy, có cương ắt có nhu, có Hỏa ắt có Thủy, có đen ắt có trắng, hết thảy đều là đối lập cân bằng.



- Bản nguyên của vạn vật trong thiên địa chính là Cân Bằng, khi cân bằng phá hủy, lại sinh ra cân bằng khác, từ một điểm cân bằng đạt tới một quá trình cân bằng.



- Đây là Tiên Đạo của ta, chính là đạt được lực lượng từ cân bằng, hoặc mượn lực cân bằng sử dụng, hoặc phá hông cân bằng, mượn đó sử dụng lực lượng bạo phát. Đây là nguồn gốc Tiên Đạo của ta.



- Hiện tại ta dạy ngươi Tiên Đạo, ngươi hãy lắng nghe cho thật kỹ.