Tiên Ngạo

Chương 1122 : Điệu hổ ly sơn

Ngày đăng: 23:14 19/04/20


Sau khi truyền xong tọa độ Thời Không, rất nhanh thanh quang thu liềm, tất cả ảo ảnh quay cuồng liên tục, sau đó thình lình thu ngược trở về giống như khi đã đến.



Mới còn đang quay cuồng sáng chói, chớp mất một cái đã không còn thấy tăm hơi, dường như từ nãy tới giờ chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.



Bên trong lầu các đã khôi phục bình thường, chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Thanh Thành.



Thanh Thành trầm ngâm thật lâu. đột nhiên nói với Dư Tắc Thành:



- Phụ thân, người không cần đi cùng con, Tiểu Bàn Hoàn Thiên kia nằm ở một bên vũ trụ, mỗi lần đi về cần phải mất thời gian ba năm. Hiện tại chuyện của phụ thân ở Hiên Viên kiếm phái vô số, rất nhiều đồng môn đang có nguy cơ gặp họa mê muội, bọn họ rất cần người.



- Vừa rồi con cảm nhận được thiện ý của bọn chúng, bọn chúng không phải phát ra lời mời của chúng thần giống như con nghĩ lúc đầu. Thì ra hiện tại bọn chúng chỉ là những kẻ đáng thương, vì sinh tồn bèn liên kết lại với nhau để giữ tính mạng hèn mọn.



- Con phải đi trợ giúp cho bọn chúng, vào thời viễn cổ, con là một trong những lãnh tụ của chư thần, hiện tại rất cần có con trợ giúp.



Lúc này trên mặt Thanh Thành toát ra vẻ kiên định tự tin. Năm xưa nàng từng là lãnh tụ chư thần, có thể sai khiến Ma Thần khác. Hiện tại đám Ma Thần đáng thương kia thinh cầu nàng trợ giúp, lập tức kích phát uy áp Ma Thần của nàng. Cho nên nàng mới quyết định tới Tiểu Bàn Hoàn Thiên, để trợ giúp đám Ma Thần kia.



Dư Tắc Thành bèn nói:



- Chậm đã, Thanh Thành, ta vẫn cảm thấy chuyện này có vẻ khác thường, dường như có vấn đề gì đó...



- Con hãy chờ ta một lát, ta sẽ cung thinh tổ sư hạ giới, trợ giúp chúng ta. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Dứt lời, Dư Tắc Thành bắt đầu chuẩn bị thi pháp. Hắn lấy một con ác điểu thật lớn trong thế giới Bàn Cố ra, có thể hóa thân thành người, trói chặt nó bên trong trận pháp. Sau đó Dư Tắc Thành châm nén tín hương trước người nó, chờ đợi giúp đỡ theo như lời Kiếm Lão Nhân ngày trước.



Nén hương cháy với tốc độ rất chậm, chắc chắn đối phương không phải là người trong Tiên Giới. Tiên Giới đã không thể hạ giới, nói cách khác đây chính là Cường giả tới từ thế giới khác, tự nhiên phải mất thời gian mới có thể tới được thế giới Thương Khung.



Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, bên kia Thanh Thành âm thầm lặng lẽ biến mất. Chuyện này không có gì nguy hiểm, nàng không muốn Dư Tắc Thành vì nàng mà phải rời khỏi thế giới Thương Khung. Hiện tại có vô số đệ tử có nguy cơ mê muội đang chờ Dư Tắc Thành trợ giúp, chuyện ở Hiên Viên kiếm phái quá nhiều. Nếu không có vấn đề gì lớn, Thanh Thành không muốn phụ thân mình phải phân tâm.



Thanh Thành lặng lẽ rời khỏi, đến khi Dư Tắc Thành phát hiện ra, nàng đã bay ra khỏi chín tầng trời, bay về phía Tiêu Bàn Hoàn Thiên kia. Cùng đi với nàng còn có Tử Nhạc, hai người cùng xuất phát.



Dư Tắc Thành chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi nén tín hương kia. Cháy đã hai canh giờ nhưng vẫn chưa thấy biến hóa gì cả.



Chờ thôi, chỉ có thể chờ đợi, tín hương kia cháy không theo quy luật, càng ngày càng nhanh, đại biểu cho thời gian mà Cường giả vượt Thời Không tới thế giới Thương Khung.



Khoảng mười canh giờ sau, rốt cục tín hương kia cháy hết, phát ra hào quang ngũ sắc, nháy mắt tắt mất.



Thình lình ác điểu mà Dư Tắc Thành đang trói chặt kêu to một tiếng, tiếng này Dư Tắc Thành quen thuộc vô cùng, chính là tiếng chim cưu gáy.



Lúc này hào quang chiếu sáng đầy trời, vô số vì sao lấp lóe. Một đạo thần thức hùng hậu xuyên thấu Thời Không, truyền tới thế giới này.



Nháy mắt đạo thần thức kia chui vào trong cơ thể ác điểu, lăn trên mặt đất một vòng, sau đó hóa thành một thiếu niên.



Thiếu niên này có mặt dài mất ung, bộ dáng vô cùng hung hãn. mất phát tinh quang, lộ vẻ dữ tợn. một thân tiên phong đạo cốt. anh tuấn vô cùng.



Nhưng y có một khuyết điểm, có khuyết điểm này, khí thế anh tuấn của y trở nên hết sức buồn cười, đó chính là béo, rất béo, hoàn toàn là một tên béo ú.



Cường giả kia phụ thể ác điểu, hóa thân thành người, quay đầu nhìn thoáng qua thiên địa, dường như đang cảm thán, chợt cất giọng ngâm nga:



- Năm xưa nanh vuốt ai dám địch, Ngũ Hồ yên cảnh có ai tranh, thị thị phi phi không đếm xia, vui sơn vui thủy chẳng nhìn trời.



Người này vừa hiện thân. Dư Tắc Thành nhìn y chợt có cảm giác khó tả bằng lời, vô cùng thân thiết, giống như vừa nhìn thấy thân nhân. Dường như hết thảy những gì người này nói ra đều có thể tin được, có thể làm theo.
Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Dư Tắc Thành, lập tức hai bên ngưng chiến. Người trong thương đội cất tiếng hoan hô, tiên sư cứu mạng, tiên sư từ bi... Đám mã tặc bắt đầu thu quân, cuốn vó chạy dài.



Dư Tắc Thành cũng không ngăn cản bọn chúng rời khỏi, đột nhiên Cưu Vô Tung động, toát ra uy áp, tất cả mã tặc phải quỳ rạp xuống. Đám mã tặc bị uy áp của y, tỏ ra sợ hãi vô cùng.



Y bay tới trước mặt đám mã tặc, quát lớn:



- Đám loạn thần tặc tử các ngươi đốt giết đánh cướp khắp nơi, ta phải thay trời hành đạo, giết chết các ngươi. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, ta chỉ giết mười tên tàn ác nhất, tha cho những tên còn lại một con đường sống. Từ nay về sau hãy làm người cho tử tế, không được làm bậy nữa.



Trong lúc y nói chuyện, giơ tay quét một vòng, lập tức đánh văng ra mười tên trong đám mã tặc. Trên thân mười tên này huyết khí nặng nhất, xem ra đã giết chóc không ít.



Cưu Vô Tung quay đầu lại nhìn Dư Tắc Thành:



- Ngươi sẽ không ngăn cản ta thay trời hành đạo, thường thiện phạt ác chứ? Có lẽ ngươi cũng không tới nỗi không phân biệt được thị phi...



Dư Tắc Thành lập tức á khẩu nghẹn lời, Cưu Vô Tung qua sang nhìn mười tên mã tặc:



- Các ngươi càng béo, thần hồn càng ác, mùi vị càng ngon. Đã bao nhiêu năm qua ta không ăn thịt người, hôm nay đổi món một bữa, để xem hôm nay ai là người may mắn.



- Đậu đỏ, đậu xanh, điểm điểm đậu đậu, càng điểm càng xấu, được, ngươi là tên thứ nhất, tiếp tục. Đậu đỏ, đậu xanh, điểm điểm...



Trong lúc y đang chọn, một màng mây mù bao trùm khắp mười tên mã tặc, sau đó là những tiếng gào thét đau đớn vang lên liên tiếp.



Một lúc lâu sau, mây mù biến mất, chỉ còn lại một tên mã tặc, y đã sợ hãi tới mức vãi ra quần.



Cưu Vô Tung nói với y:



- Mỗi ngày ta chỉ ăn chín người, ngươi là người may mắn. về nhà đi thôi, nhớ kỹ về sau hãy làm người tốt.



Giờ phút này, những lời của Cưu Vô Tung hết sức chân thành tha thiết, hết sức từ hòa, khuyên người lánh ác hành thiện.



Tên mã tặc sống sót lập tức buông rơi cương đao, khóc rống lên:



- Thật sự không ăn thịt ta, thà cho ta đi sao?



Cưu Vô Tung nói với vẻ hy vọng:



- Đúng vậy, đúng vậy, nếu như trong vòng một năm ngươi có thể khiến cho ta không chọn trúng ngươi, vậy ta đây sẽ thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có muốn thử không?



Tên mã tặc kia lắc đầu quầy quậy, sau đó chậm rãi rút lui, dường như sợ Cưu Vô Tung đổi ý. Sau khi y lui ra xa mười mấy bước bèn nhanh nhẹn xoay người, quay đầu chạy thục mạng. Được một lúc vấp ngã sóng xoài, sau đó dùng cả hai tay hai chân bò lê bò trước, rất nhanh đã lao ra xa trăm trượng.



Cưu Vô Tung lắc đầu thở dài:



- Tội tình gì phải làm như vậy, làm người tốt có phải hơn không...



Nhưng trong ánh mắt y vẫn tỏ ra hết sức thèm thuồng. Y không nở buông tha một bữa ngon như vậy, nhưng vẫn thà cho tên mã tặc rời đi.



Thấy một màn như vậy, Dư Tắc Thành gật gật đầu. vốn tường Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu bạ đâu ăn đó, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy. Y chỉ chọn những kẻ làm ác trước đó làm thức ăn cho mình.



Thật không biết năm xưa tổ sư Cưu Thần Tử làm thế nào có thể sống sót được một năm. xem ra ngay cả Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cũng phải vô cùng khâm phục. Bất quá e rằng trước kia tổ sư Cưu Thần Tử cũng không phải người tốt lành gì, hẳn đã từng giết người cướp của, bằng không cũng đã không liệt vào hàng ngũ thức ăn của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu.