Tiên Ngạo
Chương 183 : Nói nhăng nói càn
Ngày đăng: 23:01 19/04/20
Dư Tắc Thành thấp giọng lẩm bẩm:
- Trảm thất tình, đoạn lục dục...
Mới đầu hắn còn lẩm bẩm, sau đó bất chợt hắn kêu to:
- Trảm thất tình, tình có thể trảm thật sự sao?
- Đoạn lục dục, dục có thể thật sự đoạn được sao?
Lôi Băng Vân quay lại đối diện với Dư Tắc Thành, đáp bằng giọng lạnh lùng:
- Có thể trảm, có thể đoạn. Vì tiên lộ, vì lý tưởng, tất cả đều có thể!
Dường như nàng hơi do dự một chút, sau đó lớn tiếng nói:
- Ta không hối hận, quyết không hối hận!
Trảm thất tình, đoạn lục dục... hiện tại Lôi Băng Vân chính là một người vô tình vô nghĩa. Sư phụ của nàng cười ha hả như điên cuồng, phất tay cuốn lấy Lôi Băng Vân bay lên không, bay về hướng Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong.
Dư Tắc Thành nhìn theo bóng hai người dần khuất, trong lòng bùi ngùi cảm thán. Tất cả các bằng hữu cùng tới đây với hắn đã được tiến vào nội môn hết. Cốt Luân Tề Văn lấy thân nuôi trùng, Lôi Băng Vân trảm tình đoạn dục, bọn họ đã tiến vào nội môn hết.
Xả thân nuôi trùng, trảm tình đoạn dục... Bọn họ đang liều mạng, đang nỗ lực vì lý tưởng của mình mà sẵn sàng vứt bỏ hết thảy. Còn mình thì sao, mình phải làm gì?
Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, ngự kiếm bay lên, bay tới Quỷ Vương cốc. Phi kiếm của hắn bay hết tốc độ, khiến cho vô số bụi mù bị cuốn lên mù mịt, nháy mắt đã tới lối vào Quỷ Vương cốc.
Dư Tắc Thành bắt đầu nện bước đi trên con đường ruột dê, mới đầu không nghe thấy gì, dần dần tiếng nện bước của hắn càng trở nên rõ ràng, càng trở nên kiên định. Dư Tắc Thành vượt qua đường nhỏ, tiến vào cửa xuống đường hầm.
Dư Tắc Thành thét dài một tiếng, thanh âm của hắn chấn động cả đất trời, tạo nên vô số hồi âm không ngừng trong sơn cốc. Mười một con Tử Mặc Giao cũng gầm lên đáp lại, vờn quanh người hắn, dường như cũng cảm nhận được sự kiên định toát ra trên người hắn. Đám Tử Mặc Giao lúc này chiến ý bừng bừng, toát ra long uy vô tận, cất lên những tiếng long ngâm hưởng ứng tiếng thét dài của Du Tắc Thành.
Nháy mắt cả người lẫn thú tinh thần cộng hưởng, huyết khí đồng minh. Huyết khí chân nguyên vô tận của Dư Tắc Thành dần dần dung hợp cùng đám Tử Mặc Giao. Bất chợt một ngọn lửa bừng lên trên người hắn, huyết khí Dư Tắc Thành biến đổi hóa thành khí hỏa diễm. Thế giới Bàn cổ trong cơ thể hắn chấn động, sau đó xảy ra biến hóa kịch liệt.
Chân nguyên Dư Tắc Thành lúc này đang phóng xuất ra như điên cuồng, hắn không chịu lùi bước hay tránh né như lần trước nữa. Lần này hắn sẽ dũng cảm tiến về phía trước, vĩnh viễn không lui lại phía sau, vĩnh viễn không co đâu rút cổ, vĩnh viễn không chịu thất bại. Hắn đang phát ra tin tức với mười tám tên Quỷ Vương trong Quỷ Vương cốc: "Ta đang tới đây!"
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay thẳng vào trong, bay xuống vực sâu vạn trượng. Chỉ thấy bóng hắn lờ mờ biến mất trong làn sương mù dày đặc, sau đó có tiếng nổ rất lớn vang lên dưới vực, còn có ánh lửa rừng rực và kiếm quang vô tận.
Nửa năm sau trong Quỷ Vương cốc chợt có một người bay ra. Người này đầu tóc rối bù, y phục rách nát nhưng thần thái vô cùng cao hứng phấn chấn.
Hắn ra khỏi sơn cốc, nhìn thấy vầng dương chiếu sáng trên trời lập tức quỳ sụp xuống, ngửi mùi bùn đất, há hốc miệng thở hồng hộc.
Người này chính là Dư Tắc Thành, lúc này hắn đánh vào Quỷ Vương cốc đã được nửa năm. Nói chính xác hơn là năm tháng trời ròng rã, có mười mấy lần suýt chết trong đó. Sau mấy tháng đại chiến sinh tử, mười tám tên Quỷ Vương trong Quỷ Vương cốc bị hắn bắt sạch sẽ không còn, đám quỷ binh quỷ tướng cũng không tên nào chạy thoát, tất cả đểu bị hắn luyện hồn. Hơn nữa hắn còn xông vào U Minh giới, ở trong đó hơn một tháng.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Người bình thường có vui có buồn, có sướng có khổ, đệ tử thấy bà ấy tuy bề ngoài điên điên khùng khùng, nhưng dường như vẫn còn là xử nữ. Sư phụ người hãy làm cho bà ấy nếm thử mùi vị nữ nhân là như thế nào, như vậy có lẽ sẽ biến bà trở lại thành người thường.
Nam Thiên Chân Nhân nghe vậy sắc mặt đại biến, sững người ra một lúc, bất chợt tát cho Dư Tắc Thành ngã lăn ra đất, lớn tiếng mắng:
- Nói nhăng nói càn!
Sau đó ông ngự kiếm bay lên, biến mất cuối chân trời.
Dư Tắc Thành thấy sư phụ ngự kiếm bay xa lúc này mới chậm rãi bò dậy, thân thể cũng không có gì đau đớn, sư phụ chỉ đánh hắn rất nhẹ. Bất quá nhìn dáng vẻ sư phụ vội vàng rời khỏi như vậy, chẳng lẽ thật sự định đi làm theo lời mình, cho nữ nhân điên kia nếm mùi thật sao? Không, tuyệt đối không có khả năng...
Dư Tắc Thành xoay người dạo quanh sân một vòng, phát hiện ra Tứ sư huynh vẫn ngồi bất động dưới gốc bồ đào. Dư Tắc Thành bèn thi lễ một cái, sau đó đi ra thật xa, không nhịn được bèn lẩm bẩm:
- Sư huynh làm gì vậy, ngồi một chỗ hơn hai năm trời không hề nhúc nhích...
Không ngờ Tứ sư huynh ở rất xa vẫn có thể nghe được lời hắn, bèn đáp:
- Ta đang nuôi kiếm, nuôi một kiếm thai sinh ra trong cơ thể mình. Sau đó mới chậm rãi ấp kiếm, giống như gà mái ấp trứng gà con vậy.
Dư Tắc Thành nghe vậy suýt chút nữa ngã lăn ra, hắn há hốc miệng lắp bắp:
- Sư phụ nói sự mê muội lớn nhất của bản môn là điên cuồng, Tứ sư huynh cũng chưa có Kim Đan, vì sao cũng có dấu hiệu điên cuồng rồi...
Tinh Thần lại nói:
- Ta không điên, đây là kết hợp giữa Dựng (thai nghén) kiếm thuật và Phu (ấp) kiếm thuật trong Luyện Kiếm Thập Tam pháp của Hiên Viên kiếm phái ta. Ta cần phải ấp ba năm nữa, lúc ấy sẽ có được bản mệnh thần kiếm, sau này đệ cũng sẽ như vậy.
Dứt lời, Tinh Thần nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dư Tắc Thành rơi vào trạng thái không người đối thoại, bèn thi lễ, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Hắn quyết định lần sau gặp mặt sư phụ nhất định phải báo lại chuyện này. Tứ sư huynh cũng điên rồi.
Dư Tắc Thành đi tới chỗ Kim di, hắn vừa vào đám lão nhân lập tức reo lên:
- Tiểu Dư tử tới rồi, thật là tốt quá.
- Tốt quá, tốt quá, Tiểu Dư tử tới rồi, để hắn đưa cơm đi thôi.
- Ngươi trở lại rồi, nếu ngươi không trở lại, mấy bộ xương già chúng ta có lẽ phải chôn luôn ở đó.
Dư Tắc Thành vội vàng đáp lễ, sau đó chạy đi tìm Kim di.