Tiên Ngạo
Chương 184 : Phản Hư Chân Nhất
Ngày đăng: 23:01 19/04/20
Kim di thấy Dư Tắc Thành cũng vô cùng cao hứng. Bà rất thích thiếu niên này, mỗi lần nhìn thấy thiếu niên hiện tại đã cao hơn bà, bà lại nhớ chuyện năm xưa... Nếu lúc ấy không quyết định như vậy hiện tại con cháu bà có lẽ cũng đã lớn như Dư Tắc Thành.
Thấy Dư Tắc Thành tới, Kim di làm cho hắn một mâm thức ăn thịnh soạn. Thức ăn vừa nóng vừa ngon, khiến Dư Tắc Thành vô cùng thích thú, ngồi vào bàn ăn lấy ăn để.
Món chả băm viên này ngon miệng thật, món gà nấu nấm này tràn đầy hương vị thôn quê, thỏ rừng nướng thơm vô kể, canh cá thơm lừng, thịt hầm ngọt miệng.
Dư Tắc Thành ăn rất nhiều, Kim di ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hắn. Chờ đến khi Dư Tắc Thành vét sạch thức ăn trên bàn, Kim di mới dọn dẹp bàn ăn.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó bèn hỏi:
- Kim di, phải chăng sư phụ của con có một vị bằng hữu cũng là Kim Đan Chân Nhân
trong Hiên Viên kiếm phái, cao ngạo vô cùng, dường như có giao tình thân mật với sư phụ...
Kim di đáp:
- Chuyện người lớn, trẻ con không nên hỏi tới. Nàng tên là Lý Bá Tâm, chính là oan gia cả đời của Nam Thiên Đại ca.
Thần sắc Kim di trở nên mơ màng, như đang nhớ về quá khứ:
- Trước kia hai người bọn họ là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhập đạo tu tiên, từng thề non hẹn biển với nhau. Nhưng sau đó hai người lại trở mặt thành thù, còn ra tay đánh nhau nữa.
- Con hỏi nhiều làm gì, nếu đã ăn no vậy mau mau đưa cơm cho lão điên đi thôi. Thời gian con không có ở đây các vị lão nhân kia vô cùng vất vả. Mỗi lần đưa cơm cho lão điên trở về, bọn họ phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể khôi phục lại. Vạn Pháp cấm chế ở chỗ lão điên đối với bọn họ nguy hại vô cùng.
Dư Tắc Thành không nghe được chuyện mà hắn cố ý hỏi, đành phải cầm lấy túi trữ vật, chạy đi đưa cơm cho lão điên. Nói thật ra, nửa năm không gặp, hắn cũng cảm thấy hơi nhớ tới lão.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, chỉ trong thoáng chốc đã tới nơi. Lão điên đang ngồi tĩnh tọa, thấy Dư Tắc Thành bèn cười nói:
- Ngươi trở lại rồi sao, mấy lão già kia đưa cơm không vui chút nào. A, thân ngươi đầy huyết khí tanh hôi, oán khí quấn thân, chắc nửa năm qua ngươi đã giết hàng vạn ác quỷ ở U Minh giới, chỉ có như vậy quỷ khí của chúng mới bám vào thân ngươi tới mức này...
- Cái gì, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung cấp rồi sao? Không lẽ ta đã nhìn lầm... Chỉ trong chín tháng đã thăng tiến thêm một bậc, còn ít hơn ba tháng so với thời gian ngươi tiến giai cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Ngươi là Ngũ Hành Linh Căn kia mà, trời ơi, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Lão điên đột nhiên kêu to lên. Nói thật ra Dư Tắc Thành rất thích nhìn lão điên trong trạng thái này. Mỗi lần nâng cao cảnh giới, chuyện đầu tiên mà hắn nghĩ tới là chạy tới đây một chuyến, để đả kích lão điên từng coi thường mình.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười không nói gì. Lão điên đứng bật dậy, tay vò vò đầu, đột ngột ôm chặt lấy Dư Tắc Thành, miệng kêu lớn:
- Vì muốn không để bản tâm mình mê muội, cho nên tiền bối mới ở đây tự nhốt mình trong này?
Lão điên gật gật đầu:
- Đúng vậy, nếu ta không nhốt mình ở đây, ta sẽ cảm thấy mình là Tiên Nhân, các ngươi chỉ là con kiến, ta sẽ lập tức phi thăng. Thật ra ta thừa biết, chỉ cần ta tưởng tượng như vậy kế tiếp sẽ nghe ầm một tiếng, mạng ta coi như xong. Cho nên ta tự nhốt mình trong này đã tám trăm năm.
- Chẳng trách ngươi có thể nghĩ ra được môn kỳ thuật này. Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết là do Đô Thiên tổ sư Thần Cơ Tử sáng tạo, là một trong ba đại thần công tối cao của Đô Thiên giáo, cũng tương đương với Kiếm Tâm Thông Huyền Khi, Phá Hồn Diệt Thế thuật của phái ta. Chỉ có Đô Thiên chưởng giáo mới có thể tu tập cho nên ngươi mới tu luyện có hiệu quả như vậy.
Dư Tắc Thành nghe vậy ngẩn ra:
- Không có khả năng, thuật này được xưng là thuật yếu nhất ở Đô Thiên giáo, chưa từng có ai tu tập.
Lão điên lại nói:
- Không có khả năng, ta đã tra bản ghi chép trong Tổ Sư đường, ngươi chỉ nói nhăng nói
càn.
Dư Tắc Thành bắt đầu lên tiếng đọc tất cả các lời bình phẩm đánh giá của các bậc tiền bối trong Đô Thiên giáo. Đối phương chính là Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ, ngay cả chưởng môn Thạch Cơ gặp lão cũng phái cúi đầu thi lễ, mình cứ đưa ra Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết để tránh cho lão phát hiện ra thế giới Bàn cổ của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dư Tắc Thành vừa đọc vài câu, lão điên đã lắc lắc đầu:
- Không cần đọc nữa, năm đó sư phụ ta tử trận tại Đô Thiên giáo, ta rất ghét bọn họ, ta sẽ không tu luyện bí pháp của họ.
Lão điên đột nhiên bật cười, sau đó nói:
- Xem ra đây là công lao của sư phụ ta. Lúc ấy người chết, kéo theo Đô Thiên chưởng giáo. Hộ Pháp truyền công cùng chết. Xem ra vì vậy Đô Thiên giáo không người thừa kế cho nên xem một trong ba đại thần công tối cao là công pháp yếu nhất. Tổ sư bọn chúng trên Tiên Giới biết được chuyện này ắt sẽ cười đến trẹo quai hàm.
Dư Tắc Thành nhìn lão điên đang cười điên cuồng, trong lòng than thầm. Tuy rằng lão là tiền bối Phản Hư kỳ, nhưng lão vẫn là một kẻ điên. Kẻ điên chỉ là kẻ điên, dù lão là Tiên Nhân, cũng chỉ là kẻ điên. Suy nghĩ này vừa nổi lên, Dư Tắc Thành lại cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Lúc này lão điên chợt nói:
- Ngươi đi đi, nhớ kỹ không được nói chuyện của ta cho người khác, bằng không... hắc hắc...