Tiên Ngạo
Chương 235 : Luyện kiếm đại thành
Ngày đăng: 23:02 19/04/20
Lần trước sau khi nghe được những lời của Vương Thư Nguyên về phương pháp giáo dục của Ứng Long sư tổ, Dư Tắc Thành phát hiện sư phụ đã có cải biến dần dần về phương pháp dạy kiếm cho hắn. Dần dần thay đổi không còn giống như phương pháp cũ, lựa chọn kiếm thuật thích hợp với Dư Tắc Thành mà truyền thụ.
Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm là loại kiếm thuật dùng tình cảm mà thôi thúc, lấy tình nhập kiếm, lấy tâm ngự kiếm. Thức đầu tiên là Hung Dũng Kiếm Lãng, sau đó là Kinh Đào Hải Lãng, Lãng Tận Triều Khởi, Cuồng Triều Hải Khiếu, Hải Khiêu Sơn Băng.
Tất cả có năm thức biến hóa, dùng hận ý thôi thúc kiếm ý, dần dần hóa sóng kiếm thành triều kiếm, sau đó hóa thành kiếm gào quét cả thiên hạ.
Lộ kiếm pháp này vừa khéo thích hợp với đường lối công kích của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện lộ kiếm pháp này, chỉ cần bảy ngày đã ngộ suốt kiếm lý nhưng thân thể không theo kịp phản ứng của kiếm thức, mắc kẹt ở thức Kinh Đào Hải Lãng, chậm chạp không thể tiến tới.
Dư Tắc Thành không cam lòng chút nào, mình hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý kiếm thức của kiếm pháp này, trong thế giới Bàn Cổ có thể sử xuất kiếm pháp này đạt tới mức Lô Hóa Thuần Thanh. Nhưng khi hắn trở lại bản thể của mình, làm sao cũng không thể sử xuất kiếm pháp này một cách hoàn mỹ, thân thể không theo kịp phản ứng, khiến cho Dư Tắc Thành tức tối vô cùng.
Trước kia lúc học tập pháp thuật, chỉ cần ngộ trong thế giới Bàn cổ sau khi trở về bản thể là có thể sử dụng như ý muốn. Lúc hắn tu luyện Kim Dực kiếm cũng là như vậy nhưng cũng có khoảng hai, ba phần hạn chế. Đến khi tu luyện Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, lập tức xuất hiện vấn đề này, bất quá chỉ cần tu luyện thêm mấy tháng đã có thể giải quyết được.
Nhưng lúc hắn tu luyện tới Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, vấn đề này bùng nổ hoàn toàn, không còn có thể dùng thời gian bù lại như trước.
Như vậy không thể được, chuyện này là một vấn đề rất lớn đối với mình. Tuy rằng sư phụ khen ngợi mình là một thiên tài học kiếm nhưng Dư Tắc Thành biết mình vẫn chưa được, mình chỉ nhờ vào tác dụng phụ trợ của thế giới Bàn cổ. Có chí bảo này phụ trợ mình mới làm được như vậy cho nên hắn không thê nói được.
Trong lòng Dư Tắc Thành có một cỗ ngạo khí nho nhỏ. Một thiên tài học kiếm vẫn chưa thỏa mãn được tâm nguyện của hắn, hắn muốn mình hiểu hết tất cả Hiên Viên kiếm pháp, hắn muốn mình phái vượt trội hơn người, không chỉ lấy được danh hiệu đệ nhất tân thủ trong đại hội môn phái, mà tới Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thậm chí Nguyên Anh kỳ hắn cũng muốn mình phải là đệ nhất, muốn kiếm của mình vang danh thiên hạ, người người ngưỡng mộ.
Dư Tắc Thành ngừng luyện kiếm, trở vào trong thế giới Bàn cổ, đi vào trong hồ nước khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hắn tin tướng rằng mình nhất định có thể tìm ra biện pháp tại nơi này. Có chí bảo như vậy duy trì, hắn nhất định sẽ vượt qua khó khăn này.
Nước hồ trong vắt, gợn sóng lăn tăn, từ từ làm lòng Dư Tắc Thành yên tĩnh lại. Hắn để mặc thân thể cho nước đẩy đưa, đắm chìm vào trầm tư tìm kiếm cách giải quyết cho mình.
Dần dần tâm thần Dư Tắc Thành xuất khiếu, hòa hợp thành một thể với nước hồ cảm nhận được đạo lý thiên địa hợp nhất yên tĩnh vô biên.
Dần dần Dư Tắc Thành cảm nhận được thanh âm sàn sạt rất nhỏ, thanh âm này quen thuộc vô cùng, nhưng hắn không nhớ là thanh âm gì. Sạt... sạt... sạt... từng nhát... từng nhát... tự tin kiên định vô cùng. Toàn thân toàn tâm quán chú, tất cả tinh khí thần tập trung trong tiếng sàn sạt này.
Bỗng nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại đây chính là tiếng chổi quét của lão bất tử, chính là cảnh tượng mà hắn đã từng thấy trên Hiên Viên kiếm phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nháy mắt Du Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, lần này là ngộ chân chính, hắn đã ngộ ra Thiên Đạo vô cùng. Dư Tắc Thành bèn xoay người đứng lên rời khỏi thế giới Bàn cổ tiến vào diễn võ đạo tràng trong động phủ của mình. Mười hai thanh Kim Dực kiếm sau lưng bùng lên đánh ra một kiếm. Kiếm này như sóng biển trào dâng, kiếm quang như điện, kiếm khí như triều, kiếm thức liên miên. Trong khoảnh khắc này Kim Dực kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, tam kiếm hợp nhất, mãnh liệt mênh mông.
Tắc Thành này, hiện tại con không nên tu luyện Huyết Cương quyết, bởi vì ta sắp sửa truyền cho con Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, không nên tu luyện công pháp khác để tránh xảy ra xung đột.
Dư Tắc Thành lập tức gật đầu, cất quyển trung Huyết Cương quyết đi, không xem qua lần nào, tránh cho không chịu nổi sự hấp dẫn của nó mà tiến hành tu luyện.
Tuy Nam Thiên Chân Nhân nói sẽ truyền Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết cho Dư Tắc Thành, nhưng ngày ngày trôi qua vẫn không thấy truyền dạy. Mãi đến hôm ấy là đêm trăng tròn, bất chợt Nam Thiên Chân Nhân triệu tập Dư Tắc Thành:
- Được rồi, đã đến lúc có thể truyền cho con Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết.
- Sư phụ, thì ra Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết này phải vào đêm trăng tròn mới truyền thụ được ư?
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:
- Đúng vậy, hai pháp quyết này phải truyền thụ vào đêm trăng tròn. Đúng rồi, đây là ba thanh phi kiếm ta cho con, Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm của con đã được ta luyện chế thành mẫu kiếm của Kiếm Ngưng Lão, sau này con cần tu luyện tới hệ thống kiếm thuật Kiếm Ngưng Lão, nếu không có mẫu kiếm tốt, vậy hãy dùng nó.
- Đôi Kim Dực kiếm này là ta dung họp Kim Thủy Phong Mang kiếm của con cùng một thanh phi kiếm của ta, sau đó lại phân ra. Như vậy con sẽ có bảy đôi phi kiếm, hãy sử dụng nó cho tốt. Lần này chúng ta sử dụng Thần Cưu Phi Thiên trận phi hành tới Cực Nguyên Vân Hà tông, con phải làm cánh.
- Được rồi, đã tới lúc, theo ta.
Dứt lời Nam Thiên Chân Nhân ngự kiếm bay lên, dẫn Du Tắc Thành bay về phía một ngọn núi trên Thiên Đạo phong. Ngọn núi này là đỉnh sơn phong cao nhất trên Thiên Đạo phong, trên núi lạnh lùng hoang vắng, trên đó có rất nhiều loại đá trắng hình tròn nho nhỏ, mỗi viên to chừng nắm tay, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Nam Thiên Chân Nhân ngự kiếm bay lên sơn phong, đứng ở chỗ cao nhất. Trăng tròn trên cao, gió khuya se lạnh, áo trắng của ông tung bay phất phơ, quang cảnh trông đầy tình thơ ý họa.
Dư Tắc Thành đứng sau sư phụ nhìn dáng ông đứng sừng sững giữa trời đêm như một thanh đao kiếm sắc bén vô cùng, áo trắng bay bay đột nhiên tưởng tượng rằng, nhất định lúc còn trẻ sư phụ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, rất nhiều bằng hữu, rất nhiều kỷ niệm khó quên...
Đột nhiên hắn cất tiếng hỏi:
- Sư phụ à, nhất định lúc còn trẻ người có rất nhiều kỷ niệm đẹp phải không