Tiên Ngạo
Chương 300 : Năm Đạo Nguyên Lực
Ngày đăng: 23:03 19/04/20
Hiện tại Dư Tắc Thành đã có được năm loại nguyên lực, yếu nhất là Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông, chúng chiếm cứ ở ba mươi sáu huyệt đạo của Dư Tắc Thành, tuần hoàn chậm rãi theo một lộ tuyến kỳ dị. Nhưng xét ở một góc độ nào đó, nó cũng là nguyên lực hùng mạnh nhất. Bởi vì trong ba mươi sáu huyệt đạo đều có ẩn chứa một tia Tam Muội Chân Hỏa lại là lửa của Nguyên Anh cho nên nó cũng là hùng mạnh nhất.
Vốn trước kia Huyết Cương quyết là chân nguyên lực hùng mạnh nhất của Dư Tắc Thành, nhưng vì Dư Tắc Thành chưa tu luyện quyển trung Huyết Cương quyết, cho nên nó vẫn còn vận chuyển theo lộ tuyến của Luyện Khí kỳ, vì vậy dần dần trở thành chân nguyên lực yếu nhất. Bằng không, Huyết Cương chân nguyên lực này huyết khí dương cương, chí dương chí cương, cương nhu tương hợp, khí thế mênh mông.
Tử Phủ Kim Đan khí là khí chủ tu hiện tại của Dư Tắc Thành, chiếm cứ vùng Đan Điền của hắn. Chân nguyên lực này đường đường chính chính, mênh mông cuồn cuộn.
Cực Quang chân nguyên lực lại hết sức bình hòa, không hề toát ra khí thế gì cả, chỉ cảm giác được một đạo hào quang yếu ớt. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện nó như một hắc động, bất cứ nguyên lực nào chỉ cần tiếp xúc với nó, sẽ bị nó hấp thu dung hợp toàn bộ.
Đạo nguyên lực mới sinh ra này, bất giác Dư Tắc Thành nghĩ tới chuyện đặt tên cho nó là Hữu Gian Vô Gian Không Ma lực. Đạo nguyên lực này giống như hư không, hư vô mờ mịt, khiến người khó lòng nắm bắt. Đặc tính của chân nguyên lực này cũng Không Ma Kinh. Dư Tắc Thành chạy tới các tàng thư của Hiên Viên kiếm phái tra tìm, quả thật giống hệt như chân nguyên lực của hữu Gian Vô Gian Không Ma tông.
Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông này cũng là một trong bảy đại môn phái trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới, một môn phái nổi danh trong mười tám Ma tông thượng môn. Bọn họ được xưng là không gian đệ nhất, xuất quỷ nhập thần, sở trường chế tạo các loại pháp khí không gian, động phủ, truyền tống trận. Thiên hạ Lục Vực rộng lớn mênh mông là vậy, nhưng bọn họ hoàn toàn không có cảm giác có khoảng cách. Hôm nay ở đây, ngày mai ở nơi khác, các loại cấm chế, kết giới pháp trận trong thiên hạ dường như không có tác dụng với bọn họ.
Truyền thuyết về bọn họ khác với đệ tử của Vô Hình Ám Ma tông vĩnh viễn trà trộn trong các môn phái khác, hay như đệ tử Cực Nguyên Thần Đạo tông toàn là cảnh giới Phản Hư kỳ. Theo truyền thuyết, bọn họ đã hoàn toàn tiêu vong, đệ tử phái này chỉ hoành hành một thời. Phòng ngự của bất cứ nơi nào cũng không có tác dụng gì với họ, họ đi tới đâu lấy đi bảo vật tới đó, tích lũy vô số. Nhưng không biết vì sao hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm, cũng không ai biết vì sao bọn họ biến mất, biến mất bằng cách nào.
Chuyện hữu Gian Vô Gian Không Ma tông tiêu vong đặc biệt ly kỳ, có rất nhiều giả thiết. Có người nói bọn họ cũng nhau đi Vực Ngoại, cũng có người nói bọn họ tiêu vong do nội đấu. Có kẻ nói bọn họ bị người khác tiêu diệt, tóm lại là lời đồn có rất nhiều. Bởi vì số bảo vật mà bọn họ tích lũy, vô số người tu tiên chạy tới sơn môn của họ ở Thái Huyền sơn tiến hành thăm dò, rất nhiều kẻ ra đi không trở lại, cũng mất tích một cách thần bí. Cho nên Thái Huyền sơn cũng trở thành một trong mười đại hiểm địa của Tu Tiên Giới.
Dư Tắc Thành đọc tới đây phỏng đoán rằng, thật ra trong này còn có uẩn khúc không nhỏ. Theo lẽ thường, một môn phái biến mất như vậy hoàn toàn không có tư cách sánh ngang với Vô Hình Ám Ma tông và Cực Nguyên Thần Đạo tông trong truyền thuyết, nhưng rốt cục vẫn được xếp ngang hàng. Có thể nói sau lưng chuyện này còn có bí mật rất lớn, có điều trong sách không ghi lại, cho nên mình không thể biết mà thôi.
Hiện tại Dư Tắc Thành đột ngột có được thêm đạo nguyên lực này hết sức ly kỳ, trong lòng cũng cảm thấy tự hào. Hai đạo nguyên lực của mình là nguyên lực của hai trong bảy đại môn phái trong truyền thuyết, có lẽ tương lai bản thân mình cũng sẽ trở thành truyền thuyết...
Dư Tắc Thành chậm rãi ra khỏi động phủ, ba năm, lần này tu luyện mất hết ba năm. Hiện tại đã tới mùa Xuân, hoa núi nở đầy, chim hót líu lo.
Dư Tắc Thành uề oải vươn vai, sau đó chạy lên sườn núi, nằm lăn ra thảm có xanh mơn mởn một lúc. Sau đó hắn lại nhảy xuống con sông nhỏ dưới chân núi chơi đùa dưới nước một hồi. Nước sông mùa Xuân giá lạnh, bất quá Dư Tắc Thành lại thích cảm giác lạnh này.
Dư Tắc Thành và Kim di hàn huyên một lúc lâu, Kim di mới lấy tới càn khôn ra nói:
- Đi thôi, con đưa cơm cho lão đi đã lâu không gặp, có lẽ lão sẽ nhớ con.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Lão điên không nhớ ai cả, trong lòng lão chỉ có Đại Đạo mà thôi.
Kim đi thở dài trở nên trầm ngâm lặng lẽ, không nói gì thêm. Giữa bà và lão điên chắc chắn không chỉ có quan hệ huyết thống, giữa hai người nhất định còn có liên hệ khác.
Dư Tắc Thành đi tới chỗ lão điên. Lão điên vẫn tự nhốt mình trong thạch thất như trước, vừa thấy Dư Tắc Thành bèn cau mày hỏi:
- Được thêm bốn chữ nữa rồi ư?
Dư Tắc Thành hỏi lại:
- Chữ gì vậy?
Lão điên cười nói:
- Ta nói ngươi vừa đạt thêm một tầng cảnh giới. Tiểu tử ngươi là Ngũ Hành Linh Căn, nhưng tốc độ tu luyện mau như tên bắn, càng ngày càng nhanh, cái gọi là thiên tài tu luyện e rằng không thể sánh bằng ngươi. Nói không chừng sáu mươi năm sau ngươi sẽ Kết Đan, đám tiên chủng các ngươi rất khá, Hữu Hùng làm chuyện này rất tốt.