Tiên Ngạo
Chương 573 : Tửu yến giữa đường
Ngày đăng: 23:07 19/04/20
Thiếu niên hỏi:
- Mới nghiên cứu ba năm cũng dám xưng nghiên cứu yêu văn đệ nhất ư?
Văn sĩ trung niên đáp:
- Thật ra có một chút khoa trương, bất qua ta đã cho người thử qua, mang tới một yêu văn bình thường và hai thần thông cổ văn tới thử hắn, phát hiện ra quả hắn có chân tài thực học, có thể phân biệt dễ dàng, hơn nữa còn biết cả hai thần thông cổ văn kia nữa.
- Những tu sĩ hiểu biết thần thông cổ văn khác đều là Trưởng lão trong các môn phái lớn, được người bảo vệ chặt chẽ, động tới là phát động nhiều người, rất dễ làm bại lộ chuyện của chúng ta. Chỉ có hắn thân phận không rõ, dù là rốt cục không về được, cũng sẽ không có người đứng ra vì hắn, cho nên ta mới đề cử hắn.
Thiếu niên gật gật đầu:
- Vậy phiền Kính Hải thúc, hy vọng hắn thật sự có ba phần thực học, thân phận không quan trọng, cảnh giới Tâm Động không làm nên được chuyện gì. Dù là để lộ chút phong thanh, chuyện đi tới bước cuối cùng cũng không sợ gì nữa.
Văn sĩ trung niên nói:
- Công tử yên tâm, chuyện này tuyệt đối kín như áo trời, nhất định sẽ không xảy ra sơ hở.
- Đúng rồi, gia chủ Hoàng gia Hoàng Hiểu Đông chờ chúng ta ở phía trước đã lâu. Nghe nói người này tới đây là do Hoàng gia an bày, hắn thích đi thăm dò khắp nơi, có mối quan hệ này hẳn là không thành vấn đề.
Công tử kia gật gật đầu:
- Ta sẽ là diệt nhi Thiên Hoan của ngươi, đừng nói thêm gì khác.
Văn sĩ trung niên gật gật đầu:
- Ta đã hiểu, xin công tử bất tất phải nhọc lòng.
Không ngờ trong hai người này, công tử là đầu lĩnh, văn sĩ trung niên là thủ hạ. Bọn họ đi vào quảng trường, từ xa đã thấy gia chủ Hoàng gia Hoàng Hiểu Đông tiến tới nghênh đón, quỳ xuống hành lễ với văn sĩ trung niên:
- Bái kiến Hải Kính sư thúc tổ, lão nhân gia đến đây có chuyện gì chăng?
Thiếu niên lắc đầu:
- Thần thông cổ văn chân chính đều nằm trong tay Quang Thần tông, cho dù hắn có thâu tóm tất cả yêu văn có trong dân gian, nhưng không có huyết thống Yêu tộc cũng không thể sử dụng. E rằng rốt cục người này phải uổng phí tâm cơ...
- Ngươi cầm thứ này đưa cho hắn, sau khi hắn xem xong sẽ đích thân tới kiếm chúng ta.
Chúng ta sẽ không vào, trong đó náo nhiệt quá, ta không thích.
Dứt lời, thiếu niên đưa cho Hoàng Hiểu Đông một trang giấy rập, sau đó cùng Hải Kính đi vào phòng khách chờ đợi. Hoàng Hiểu Đông mang trang giấy rập kia tiến vào đại điện.
Trong đại điện cũng bày đầy bàn tiệc, thức ăn và rượu trong này ngon hơn bên ngoài rất nhiều, lại chia làm hai điện nội ngoại. Dư Tắc Thành ở trong nội điện, mà người có thể tiến vào nội điện hoàn toàn không quan tâm tới thức ăn và rượu, bọn họ nếu không phải hạng người mua danh chuốc tiếng cũng là hạng học giả điên cuồng nghiên cứu, tất cả mọi người ở nội điện cùng nhau thảo luận.
Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, lần hội nghị nghiên cứu thảo luận này căn bản không vì nghiên cứu thảo luận gì cả, mà là tiệc mừng, mừng mình ngộ được lực Thiên Đạo. Dư Tắc Thành nhìn hàng ngàn hàng vạn người ở đây vì một quyết định của mình kẻ thì được lợi, người thì cao hứng, trong lòng hắn cũng cảm thấy thầm kiêu ngạo. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trong lòng Dư Tắc Thành đã nổi lên ý muốn rút lui, đã tới lúc mình rời khỏi nơi này, đi nơi khác ở. Trong ba năm qua mình đã đi gần như khắp cả Nội Vực, thứ gì nên mua cũng đã mua, nên cướp cũng đã cướp. Trong thế giới Bàn cổ chất đống vô số đặc sản, có thể nói hàng ngàn loại, cần gì có nấy.
Yêu văn này mình đã vơ vét tới cực hạn, trong dân gian không còn lại yêu văn gì nữa, những gì có mình là lấy hết, phải chăng mình nên tìm nơi khác?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang đắm chìm trong suy nghĩ miên man. Hoàng Hiểu Đông bất chợt tiến vào, đưa trang giấy rập kia cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đón lấy xem chỉ thấy trên đó có bốn văn tự yêu văn, một chính ba phụ. Hai chủ tự mang hàm nghĩa Thiên Đạo là vây khốn, khống chế, một phụ tự có nghĩa là nguy hiểm, kinh khủng, còn hai phụ tự khác Dư Tắc Thành chưa từng thấy qua.
Chuyện rập khuôn yêu văn lên giấy như vậy thật ra không đơn giản chút nào, không phải chỉ nhìn theo đó rập khuôn ra là được, mà cần phải tiêu hao thần thức mới có thể rập khuôn giống một cách hoàn hảo được. Xem bốn thần thông cổ văn này dễ dàng rập lên trên giấy như vậy, có thể thấy người làm được chuyện này không hề đơn giản.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ hai phụ tự kia, tay khẽ động, khởi động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, lập tức hai thần thông cổ văn này dung nhập vào trong thần niệm.
Chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành gật gật đầu, còn nói rằng hai thần thông cổ văn này hoàn toàn là loại mới, mỗi yêu văn như vậy đều biểu thị vắn tắt cho một loại trận pháp. Đây là đại biểu cho hai trận pháp, hơn nữa dường như hai trận pháp có thể dung hợp lại sử dụng cùng nhau, chúng là điểm trung tâm nền tảng của một đại trận vô thượng.
Dư Tắc Thành thầm cảm ứng, phát hiện ra Hoàng Hiểu Đông kia đang nhìn mình chăm chú, đang dò xét phản ứng của mình. Hắn bèn nhanh chóng giả ra bộ dạng của một học giả hết sức si mê thần thông cổ văn, đột nhiên được bảo vật, vô cùng cao hứng không thể kềm chế được.