Tiên Ngạo

Chương 574 : Ba đại tinh thuyền

Ngày đăng: 23:07 19/04/20


Dư Tắc Thành chộp lấy tay Hoàng Hiểu Đông lắc lắc:



- Thật hay, thật là hay quá, còn có thần thông cổ văn bậc này sao? Người đó ở đâu, mau dẫn ta tới gặp.



Hoàng Hiểu Đông cười, dẫn Dư Tắc Thành tới phòng khách nơi hai người kia đang chờ.



Từ rất xa, Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng, không khỏi cười thầm trong lòng. Một trong hai người chính là Hải Kính Chân Nhân của Thủy Kính tông, mình biết y, nhưng y không nhận ra mình.



Thủy Kính tông của y một năm trước bị mình tới trộm làm cho điên đảo, lấy được một vạn linh thạch và ba ngàn cân Thủy Tinh Dịch ở đó. Lúc ấy mình đã từng tìm hiểu tỉ mỉ về Hải Kính Chân Nhân này, người này là Giới chủ của Hải Kính giới, pháp lực cao thâm.



Lúc mình tới Thủy Kính tông ăn trộm, Hải Kính Chân Nhân này không có trong tông, nghe nói đã đi đâu đó thăm dò di tích cổ. Xem ra di tích này cũng có vẻ không tồi, nhưng bị cấm chế thượng cổ yêu văn làm khó, cho nên phải tìm một chuyên gia như mình phá giải.



Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, bề ngoài vẫn làm ra vẻ một học giả si mê yêu văn, không hỏi tới chuyện đời, chỉ cầu yêu văn, giao thiệp không sâu, không thông cách đối nhân xử thế. Tới đây, để ta xem rốt cục các ngươi khai phá được di tích cổ gì. Có câu là gặp mặt có phần, để ta giả chết bắt quạ, xem thử các ngươi có béo mập hay không...



Dư Tắc Thành nhanh chóng tiến vào, không chờ Hoàng Hiểu Đông giới thiệu, hắn đã giơ giấy rập ra nói:



- Thứ này ở đâu vậy, còn nữa không, còn nữa không, mau mau mang tới cho ta...



Hiện tại bộ dạng của hắn chẳng khác gì ác quỷ, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt kích động, hưng phấn không ngừng, hơn nữa hắn còn khống chế thần kinh của mình, khiến cho mình hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái phấn khởi, thật sự nghĩ rằng mình rất muốn yêu văn này. Đây là nếu muốn gạt người, phải gạt mình trước.



Hải Kính Chân Nhân chưa kịp lên tiếng, thiếu niên kia đã nói trước:



- Đây là thần thông cổ văn của Yêu tộc, chúng ta còn rất nhiều, bất quá không thể cho ngươi xem không công như vậy, ngươi phải nộp một số phí mới được.



Trong lúc nói chuyện, trên người y truyền ra dao động pháp lực, y đang kiểm tra cảm xúc chân chính của Dư Tắc Thành, để xem hắn có thật sự kích động hay không.



Dư Tắc Thành lập tức nói: Nguồn truyện: Truyện FULL



- Không phải chỉ là linh thạch thôi sao, ta có. Ba mươi vạn có đủ không, không đủ vậy năm mươi vạn... một trăm vạn, mau mau lấy yêu văn khác ra cho ta xem!
Hải Kính Chân Nhân đợi Dư Tắc Thành ra ngoài thu thập hành lý, mới quay sang nhìn thiếu niên, thiếu niên bèn nói:



- Xem ra tên này quả thật là si ngốc, đắm chìm trong yêu văn này tới mức mê muội.



Dường như Hải Kính Chân Nhân muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe thiếu niên nói vậy cũng cảm thấy dường như mình đã làm to chuyện. Người kia bất quá chỉ là Kim Đan Chân Nhân vừa mới tiến vào cảnh giới Long Hổ, bên mình cao thủ như mây, tại sao lại phải sợ hắn? Nhất định là suy đoán của mình có vấn đề, không hiểu vì sao nhìn thấy hắn. Thủy Kính của mình lại run lên bần bật không ngừng...?



Hải Kính Chân Nhân bèn nói:



- vẫn là công tử thông minh, chúng ta dùng hắn, kết quả hắn còn phải trả cho chúng ta một trăm vạn linh thạch, thuộc hạ thật sự vô cùng khâm phục. Ngài quả thật khéo bày mưu nghĩ kế...



Lời y vỗ mông ngựa thật kêu, thiếu niên công tử nghe vậy bật cười, tiếng cười của y vang lên đầy vẻ thiên kiều bá mị, khiến cho ngay cả Hải Kính Chân Nhân không nhịn được phải ngẩn ngơ.



Hai người bọn họ được Dư Tắc Thành truyền tin, bảo tới Tinh môn hội hợp cùng hắn. Sau đó ba người tụ tập, lập tức truyền tống lên đường.



Ba người truyền tống một hơi hai mươi năm lượt, ghé qua vô số địa vực. Có khi đột nhiên dừng lại, có khi tăng tốc rất nhanh, bọn họ muốn thoát khỏi người theo dõi phía sau nếu có. Tới lần truyền tống sau cùng, đưa Dư Tắc Thành tới một nơi địa vực.



Nơi đây có tên là Phong Mông giới, thuộc vùng địa vực hẻo lánh. Phong Mông phái nơi này chỉ còn lại trên danh nghĩa, đã bị môn phái khác thâu tóm. Nội Vực ở Tam Thiên giới thường xuyên giao lưu, liên kết thế lực với nhau, không còn có chuyện một môn phái đối kháng lại tất cả, ai nấy đều kết minh, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể đứng vững gót chân trong Nội Vực này.



ở Phong Mông giới này không có đặc sản gì cả, đặc điểm duy nhất chính là cuồng phong vô tận. Phong Mông giới này là thế giới vô nghĩa nhất ở Tam Thiên giới này, ngay cả yêu ma cũng không muốn sống ở nơi này.



Nhưng ở địa vực này vẫn có con người sinh tồn, bọn họ đào động ngầm dưới đất, tuy khó khăn nhưng vẫn cố gắng sinh tồn.



Có lẽ chỉ có địa phương như vậy mới có di tích thượng cổ, thật ra di tích thượng cổ là di tích lưu lại từ thời bảy mươi hai Dị tộc Đại Liên Minh, vốn chúng trải rộng khắp thế giới Thương Khung, nhưng di tích thượng cổ trên Lục Vực đã sớm bị Tiên Tần đế quốc khai phá không còn. Thật ra ở một mức độ nào đó, khoa học kỹ thuật ở thời Tiên Tần đều có nguồn gốc từ bảy mươi hai Dị tộc Đại Liên Minh.



Hiện tại địa phương còn sót lại nhiều di tích thượng cổ nhất, chính là những mảnh vỡ của đại lục Côn Ngô lúc Hiên Viên Hoàng đế đại chiến Đại Liên Minh đánh tan.



Bản thân những di tích thượng cổ này đều có cấm chế bảo vệ của riêng mình, cho nên dù đại lục sụp đổ, cấm chế bảo vệ của chúng cũng sẽ khởi động, có thể tiếp tục tồn tại bên trong Thanh Minh. Tam Thiên giới này là do Quang Thần tông khai phá dần dần những mảnh vỡ của đại lục Côn Ngô, cho nên nơi này còn sót lại di tích thượng cổ nhiều nhất.