Tiên Ngạo
Chương 700 : Oan gia lộ hẹp
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Nguyên Anh Chân Quân nguyên thần xuất khiếu đều tồn tại dưới trạng thái Nguyên Anh. Nguyên Anh này có thể chống lại các loại thiên tai, có thể độn xa ngàn dặm. Khi thân thể tan tác, sắp sửa tới lúc thân tử hồn diệt, hóa thành Nguyên Anh chạy trốn, sau đó sẽ chuyển thế trùng sinh, hoặc là đoạt xá chuyển sinh.
Hiện tại Dư Tắc Thành làm ngược lại, biến Nguyên Anh của mình thành nguyên thần. Nguyên thần này vô cùng yếu ớt, gió lớn, lôi âm, bất cứ pháp thuật nào cũng có thể phá hủy nguyên thần của hắn nhưng Dư Tắc Thành vẫn duy trì trạng thái nguyên thần này.
Bởi vì chuyện gì có lợi ắt cũng có hại và ngược lại, vốn nguyên thần là vô hình vô chất, phi độn sẽ nhanh hơn nhục thể gấp mấy lần. Hơn nữa tuy rằng nó không thể điều khiển phi kiếm pháp bảo, nhưng vì như vậy càng có thể kết nối thiên địa nguyên khí nhanh hơn, dẫn động lực Thiên Đạo nhanh hơn.
Đột ngột Dư Tắc Thành thoáng động nguyên thần, thay đổi hình dạng, hóa thần thành kiếm. Nháy mắt nguyên thần hóa thành Lục Kiếm, mỗi kiếm dẫn phát một loại lực Thiên Đạo, sau đó hóa thành kiếm cưu, tổng họp bảy loại lực Thiên Đạo lại với nhau, sau đó hóa cưu giáng ra một đòn.
Một đòn này chỉ là hư ảo, chưa thể đánh trúng vật khác, chỉ là Dư Tắc Thành biểu diễn mà thôi. Nhưng đòn này nhanh hơn trước kia vô số, mạnh hơn vô số. Đòn này cũng là Dư Tắc Thành giết địch một ngàn, tự hại tám trăm, nguyên thần hóa kiếm bị nổ tan tác.
Nhưng Dư Tắc Thành cũng không sợ, trên đỉnh đầu hắn vẫn còn sót lại một tia nguyên thần. Dưới tác dụng của đạo Phân Phân Hợp Hợp, nguyên thần vỡ nát kia bắt đầu tập trung lại, trở thành nguyên thần của Dư Tắc Thành như trước.
Dư Tắc Thành khẽ gật gật đầu, kiếm pháp này không có ai khác có thể luyện thành, chỉ có mình mình có được. Kiếm pháp này không cần chân nguyên hay phi kiếm pháp bảo gì cả, nói cách khác, cho dù mọi người ở địa phương an toàn nhất, có cấm chế không cho phép động võ, Dư Tắc Thành cũng có thể sử dụng được kiếm pháp này, đây là kiếm pháp dùng ám sát hoàn hảo nhất.
Kiếm này đáng sợ ở chỗ nhanh và mạnh, nguyên thần hóa kiếm, nhanh đến cực điểm, có thể nói ý niệm vừa này ra trong đầu, kiếm này đã xuất, cho dù ở ngoài xa ngàn dặm cũng đến trong nháy mắt. Lại thêm kiếm này vô cùng mạnh mẽ, hung tàn, trực tiếp thu hút lực Thiên Đạo mà bạo phát. Bạo phát như vậy không cần vật dẫn, có thể cực nhỏ, có thể to lớn vô biên. Kiếm này chắc chắn lấy mạng người ta.
Ngoại trừ mình biết được đạo Phân Phân Hợp Hợp, người khác không thể phát ra được kiếm này. Nhưng mình cũng không thể khinh suất sử dụng, bởi vì như vậy chính là lấy mạng của mình đi húc người ta, dùng sinh tử của mình đi vật lộn. Cho nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, không thể phát ra nguyên thần hóa kiếm này.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang khổ tâm tu luyện, đột nhiên Nam Thiên Chân Quân xuất hiện trong đình viện, ông chậm rãi đi tới, trên mặt lộ vẻ do dự nhìn Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành, con lại đây, sư phụ có vài lời muốn nói.
Lần này ra đi, Dư Tắc Thành không mang theo đồ đệ của mình, sư phụ không ngờ cũng đến đưa tiễn, trước khi đi lại vỗ vai mình ba cái.
Dư Tắc Thành bắt đầu chạy đi, khống chế Kim Đăng chiến xa của mình, đáng tiếc chiếc tốt nhất đã cho Tiểu Tam, bằng không khống chế chiếc Kim Đăng chiến xa kia tốc độ có thể nhanh hơn gấp ba lần có dư.
Nếu như Tiểu Tam biết mình muốn đi Vô Thượng Cảm ứng tông, nhất định sẽ rất vui mừng được đi cùng mình, để báo mối nhục năm xưa. Đáng tiếc hắn đi Tam Thiên giới khổ tu đến nay chưa về.
Dư Tắc Thành khống chế chiến xa bắt đầu một đường chạy đi, nhanh như điện chớp, kiêm trình ngày đêm.
Trên đường đi cũng không có chuyện gì, chẳng qua cũng có chút tranh chấp nhỏ, luôn có một ít người tầm mắt hạn hẹp thấy sự hùng vĩ của Kim Đăng chiến xa, muốn đánh cướp xe này. Dư Tắc Thành chỉ cần khẽ phóng khí tức, lập tức đã ép những người đó ngã trên mặt đất, thậm chí có người trực tiếp uy áp đến chết.
Cảm giác này vô cùng tốt đẹp, đến Thiên Nam đến cửa ải địa vực thông qua Sở Tây, có người thấy Dư Tắc Thành chính là Nguyên Anh Chân Quân, lập tức đi ra phục vụ Dư Tắc Thành, đuổi khách vãng lai đi để Dư Tắc Thành đi trước.
Những người tu tiên bị đuổi đi toàn bộ không có ý kiến, hoàn toàn cung kính không gì sánh được nhìn theo Dư Tắc Thành rời đi, một ánh mắt, một cái gật đầu của Dư Tắc Thành liền làm cho những tu sĩ này vui vẻ không ngớt.
Dọc trên đường đi ở Sở Tây cũng là như vậy, đến phường thị Dư Tắc Thành cũng không nhất định phải báo số, chỉ cần khí tức vừa phóng xuất, lập tức có vô số tu sĩ tới phục vụ hắn, từ ăn đến ở toàn bộ xếp hàng dài phục vụ, sợ hắn có chút không hài lòng, có thể nói là tận thiện tận mỹ.
Đây chính là quyền uy của Nguyên Anh Chân Quân, đến đâu cũng được đãi ngộ như thế, dọc trên đường đi Dư Tắc Thành chưa từng hưởng thụ quá. Loại hưởng thụ này không chỉ bao gồm vật chất mà chủ yếu ở mặt tinh thần, tất cả tu sĩ thấy Dư Tắc Thành đều nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng cung kính, thậm chí sùng bái, loại tôn kính sùng bái này làm cho người ta lâng lâng không biết nguyên do.
Dần dần Dư Tắc Thành cũng đã quen loại cảm giác này, tự nhiên coi mình là cao nhân nhất đẳng, khi đến cửa ải địa vực của Sở Tây và Mạc Bắc cũng không khách khí lập tức phóng khí tức Nguyên Anh ra, mọi người tự động tránh lui, Dư Tắc Thành đường hoàng thuận lợi thông qua, không cần xếp hàng, không hề ngăn cản.