Tiên Ngạo

Chương 76 : Mừng được phi kiếm

Ngày đăng: 22:59 19/04/20


Khống chế nó cực kỳ đơn giản, chỉ cần Dư Tắc Thành nổi lên ý niệm trong đầu, bảo nó làm cái gì, nó sẽ làm vô điều kiện. Hơn nữa bản thân nó có trí khôn, sẽ áp dụng phương án hành động tốt nhất để hoàn thành mệnh lệnh của Dư Tắc Thành. Loại Hồn Si thú này không cần Dư Tắc Thành hao tốn một chút chân nguyên nào, chỉ biết nghe theo ý niệm mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, thật sự khiến cho Dư Tắc Thành hết sức hài lòng.



Chư Kiền Hồn Si chạy nhảy một hồi chậm rãi trở lại bên cạnh Dư Tắc Thành, thân thể nó dần dần biến mất, dung hòa thành một thể với mặt đất xung quanh, đây là năng lực ẩn nấp trời sinh của nó. Cho dù Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật của Dư Tắc Thành cũng không thể tìm thấy dấu vết của nó.



Hai gai xương trên hai cánh tay nó dần dần mở ra, dài chừng ba thước. Đây là thủ đoạn công kích của nó, hai gai xương múa may, ban đầu không hề có đường lối gì cả, dần dần biến thành một bộ võ công, đây là bản năng trời sinh của Chư Kiền thú.



Chư Kiền thú còn có năng lực tự mình tìm kiếm bắt lấy du hồn, hễ là du hồn bị nó bắt lấy cắn xé sẽ lặp tức xuất hiện trong hồn lao Đô Thiên Thần Giới của Dư Tắc Thành. Có thể nói nó là kẻ địch trời sinh của quỷ hồn, dám bắt lấy bất cử ác quỷ nào.



Đuôi của Chư Kiền thú dài khoảng chừng sáu thước, bình thường co rút lại, chỉ dài chừng trên dưới một thước. Đến thời khắc mấu chốt sẽ bung ra múa tít, giống như một chiếc roi thép, chót đuôi đâm vào cây cối toàn bộ đều héo rũ mà chết, có thể thấy được đuôi này cực độc.



Ngoại trừ thần thông này. Chư Kiền Hồn Si Thú còn có thể phóng ra một loại tiếng gầm tạo sóng xung kích, ở trong vòng ba trượng, tất cả vật thể bị sóng xung kích đánh trúng sẽ bị chấn vỡ hoàn toàn, đồng thời còn có thể nháy mắt tăng tốc, nhanh như điện chớp, nhưng chỉ có thể duy trì ba mươi lần hô hấp. Đây là ba loại thần thông pháp thuật mà tự thân nó có được, Chấn Thiên Hống, Tật Điện thuật, Vĩ Độc thuật.



Dư Tắc Thành nhìn Chư Kiền Hồn Si Thú nhảy nhót loanh quanh, chạy loạn khắp nơi thoáng động trong lòng, bất chợt sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Lập tức thần thức nhảy vọt, lần này thuận lợi hoàn thành xâm nhập, lập tức liền phụ vào thân Chư Kiền Hồn Si Thú.



Chư Kiền Hồn Si Thú vốn là hồn niệm của Dư Tắc Thành biến thành, lần này thần thức phụ thân vô cùng hoàn mỹ. Dư Tắc Thành nháy mắt đã lấy được hoàn toàn quyền khống chế Chư Kiền Hồn Si Thú, hắn có được thân thể Chư Kiên Hồn Si Thú một cách hoàn mỹ.



Dư Tắc Thành bắt đầu chạy nhảy, bắt đầu sử dụng thần thông, hết thảy đều rất tự nhiên. Hơn nữa tâm thần Dư Tắc Thành vừa động, không ngờ thần thức thuận lợi trở về bản thể, không, phải nói thần thức của hắn một phân thành hai, có thể lấy khống chế thân thể Chư Kiền Hồn Si Thú lại có năng lực đủ để khống chế thân thể của mình. Loại nhất tâm nhị dụng này không ngờ lại tự nhiên như vậy, lại hết sức thuận lợi như vậy.



Bất chợt Dư Tắc Thành có cảm giác rằng, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật mình đã tiến giai, mình đã luyện thành Ma Niệm Hóa Sinh tầng thứ hai Niệm Tùy Tâm Động. Nhờ vào Chư Kiền Hồn Si Thú kích phát, mình vô tình đã hoàn thành, hiện tại mình có thể tu luyện Lưu Niệm Tùy Tưởng. Chư Kiên Hồn Si Thú này vốn chính là một cỗ hồn niệm của mình, cho nên mới kích thích mình vô tình tu luyện hoàn thành bước này.



Đây là vì Dư Tắc Thành mất đi trí nhớ cho nên tạo thành sai lầm. Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật này tiến giai thật ra là tiến giai một cách quỷ dị trên người Dương sắc. Bất quá sau khi thuật này tiến giai, từ nay về sau hắn muốn phụ thân người khác là có thể xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, đương nhiên có thể thuận lợi xâm nhập hay không là một vấn đề, tóm lại cũng không thể dùng tùy tiện khắp nơi. Đây thật sự là ngày đại hỉ.



Một quãng thời gian trước, bất kể Dư Tắc Thành cố gắng thế nào cũng không thể sinh ra đốn ngộ, tu luvện Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật không thể tiến tới chút nào khiến Dư Tắc Thành vô cùng ảo não. Thậm chí trong khoảng thời gian gần đây hắn không thèm tiến hành tu luyện, lần này đột nhiên ngộ đạo tu luyện tiến thêm một bước, thật sự khiến cho Dư Tắc Thành vạn phần cao hứng.



Đáng tiếc huyết năng cùng cương năng của hắn chậm chạp không thể đạt tới mức độ dung hợp, đột phá bình cảnh, dung hợp thành nhất thể. Cho dù hắn tu luyện thế nào cũng là cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, không thể tiến vào đến cảnh giới Thai Tức, không biết khi nào hai thứ mới có thể tự nhiên hoàn thành dung hợp, thuận lợi tiến giai.



Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang trầm tư, Chư Kiền Hồn Si Thú phủ phục trên cây đại thụ phía sau Dư Tắc Thành, cảnh giới cho Dư Tắc Thành, phạm vi xung quanh trăm thước đều lọt vào tầm mắt Chư Kiền Hồn Si Thú, cũng nằm trong lòng Dư Tắc Thành. Chư Kiền Hồn Si Thú nằm trong trạng thái ẩn hình, kết họp với cỏ cây, dù là Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật của Dư Tắc Thành cũng không thể tìm được nó, người khác càng khó phát hiện. Từ nay về sau kẻ nào muốn đánh lén Dư Tắc Thành, vậy càng muôn vàn khó khăn.


Dư Tắc Thành nhảy lên trên phi kiếm, thân thể chỉ hơi lảo đảo một chút lập tức đứng vững, thân Cương Mộc kiếm cũng chỉ hơi đong đưa một chút, sau đó vững vàng nổi giữa không trung.



Có thể tự do tự tại bay lượn trên không trung như chim chóc, có lẽ là một trong những nguyện vọng nguyên thủy nhất, cũng là khao khát nhất trong lòng mọi người. Dư Tắc Thành cũng không ngoại lệ. Khi hắn nhìn thấy người tu tiên ngự không phi hành lần đầu tiên, đã có hứng thú rất lớn với việc dùng kiếm quang phi độn trên bầu trời.



Dư Tắc Thành bóp phù niệm chú, một chữ Khởi lập tức phi kiếm bay lên không, kiếm tùy tâm động, bay lên không trung.



Cái gọi là Ngự Kiếm thuật, thật ra đó là lấy kiếm khí làm vật dẫn mượn nguyên khí trong thiên địa mà bay lui bay tới, xuất nhập u minh. Trong pháp dẫn của Linh Mộc kiếm có giới thiệu sử dụng tỉ mĩ, dựa vào pháp quyết trong đó, Dư Tắc Thành khống chế được Cương Mộc kiếm, khiến nó bay vòng vo vài vòng trên không trung, tốc độ thật chậm, nhưng bay thật sự ổn.



Dư Tắc Thành có thể cảm giác được, thiên địa nguyên khí thông qua Cương Mộc kiếm, đã xảy ra một chút cảm ứng tinh tế cùng chân nguyên trong cơ thê. Mỗi một lần Dư Tắc Thành vận chuyển chân nguyên đều thông qua pháp quyết thi triển ra, tác dụng vào Cương Mộc kiếm, sau đó thông qua thân kiếm, lại tác dụng lên thiên địa nguyên khí Như vậy mới có thể bay lượn trên không trung.



Dư Tắc Thành khống chế khiến cho phi kiếm gia tốc dần dần, để cho mình có thể thích



ứng với tình huống, thích ứng với ảnh hưởng của thiên địa nguyên khí. Dần dần, Cương Mộc kiếm phi hành với tốc độ cao toát ra kiếm quang, kiếm quang này bức cho cuồng phong đối diện phải tản mát, kết thành một vòng sáng mờ bên ngoài thân Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành liều mạng tăng tốc, lúc tốc độ đạt tới mức nhanh nhất, lập tức hơi mất đi khống chế kiếm quang, lan tràn ra tứ phía, để lại không ít dấu vết trên mặt đất gần sát dưới chân Dư Tắc Thành.



Nhờ vậy Dư Tắc Thành hiểu được, nếu vượt qua tốc độ này, hắn sẽ không thể khống chế phi hành thuận lợi, về sau cẩn phải cẩn thận.



Dư Tắc Thành thớ hắt ra, giảm bớt tốc độ, vừa thể nghiệm cảm giác mới mẻ ngự không phi hành, vừa khống chế chân nguyên thật cẩn thận, khiến cho mình cùng khí tức kiếm quang của Cương Mộc kiếm dưới chân lui tới giống như cùng một thể cho đến khi hoàn toàn thông suốt không còn trở ngại, lúc này hắn mới nâng cao độ cao.



Lúc này Dư Tắc Thành nhắm không trung phóng thẳng lên để xem rốt cục mình có thể bay cao bao nhiêu. Ngọn núi dưới chân hắn dần dần nhỏ đi, từ độ cao này của hắn, có thể nhìn toàn bộ đỉnh núi không sót một cái gì. Xa xa huyện thành Sơn Trúc có rất nhiều điểm đèn lửa trong thành điểm xuyết cho bóng đêm vô cùng đẹp đẽ, lập lòe trong mắt hắn.



Khi đạt tới độ cao chừng trăm thước, Dư Tắc Thành không thể bay lên được nữa, kiếm quang bắt đẩu hỗn loạn, khống chế dần dần trở nên không linh hoạt. Xem ra quả nhiên đúng như lời Thạch đại phu, phi kiếm nhị giai bay cao tối đa không quá trăm thước, xem ra quả thật là như vậy.



Dư Tắc Thành không thể không giảm tốc độ xuống, gió trời gào thét thổi qua, cảm giác này thật là tốt đẹp khiến lòng Dư Tắc Thành tràn đầy cao hứng.



Hắn chậm rãi điều khiển kiếm lượn vòng, tiếp theo gia tăng tốc độ sau đó lại bắt đầu lên cao xuống thấp, nghiêng tới ngả lui, lúc bay lúc dừng, xuyên qua rừng cây, bay qua núi cao. Bay lượn như vậy khoáng chừng hơn nửa canh giờ, chân nguyên hoàn toàn hao hết sạch, tay chân vô lực lúc này mới không thể không tận hứng mà hạ xuống.



Dư Tắc Thành lựa chọn một chỗ bằng phẳng đáp xuống, rơi xuống đứng trên mặt đất, thu hồi phi kiếm. Trong lúc vô ý hắn ngẩng đẩu lên nhìn, chỉ thấy trời cao có một điểm sáng đang bay, sau đó điểm sáng kia cũng chậm rãi hạ xuống, chính là Thạch đại phu.