Tiên Ngạo

Chương 75 : Bốn chữ chân ngôn

Ngày đăng: 22:59 19/04/20


Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, sau khi uống cạn vò rượu thứ mười ba, Dương Sắc đứng lên nói:



- Được rồi tiểu huynh đệ, ta uống đã đủ rồi. Sau khi ta đi rồi, hy vọng sau này ngươi tự bảo trọng, không nên cô phụ Tiên Tần Linh Dẫn này, làm mất đi thanh danh của chúng ta.



Nói xong y đạp đất bay lên ngọn cây, sau đó ung dung bay từ ngọn cây này sang ngọn khác. Tuy Dương sắc chỉ sử dụng tâm pháp khinh công bình thường, không có ngự kiếm bay đi, nhưng lại có vẻ phóng khoáng tự nhiên khó tả bằng lời, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Dư Tắc Thành, đồng thời thần thức Dư Tắc Thành cũng trở về.



Dư Tắc Thành uống mơ mơ màng màng, lúc này tiểu nhị Khoái Hoạt lâu đã nhìn thấy hắn, bèn nói:



- Dư tiên sinh, không phải ngài đang uống rượu ca hát trên lầu sao, vì sao lại chạy tới nơi này, mau, mau vào khách phòng nghỉ ngơi. A, vò rượu đồ ăn bày dưới đất này là ai bưng tới, làm như vậy không phải là đạp đổ chiêu bài của chúng ta sao?



Dư Tắc Thành uống mơ mơ màng màng, miệng lè nhè nói ra những lời không nghe rõ:



- Ta không có say, ta còn muốn uống, uống, thống khoái thật!



Cứ như vậy Dư Tắc Thành bị đưa vào khách phòng, ngủ một giấc thật say. Thật ra cũng không phải Dư Tắc Thành uống quá nhiều mới sinh ra như vậy, trong đó có một phần nguyên nhân là thần thức tiêu hao quá nhiều, cho nên cơ thể mệt mỏi.



Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau mặt trời lên cao. Dư Tắc Thành mới tỉnh. Tất cả những chuyện hôm qua hết thảy như một giấc mộng hoang đường vô lý, nhưng hết thảy đều là chân thật.



Tiên Tần Linh Dẫn của hắn hiện tại bị một loại kim loại kỳ dị bao trùm, kim loại này giống hệt như chất liệu Trấn Hồn Tượng mà hắn lấy được. Từ nay về sau lấy ra khỏi túi càn khôn không còn có tín hiệu phát ra, xem ra cho dù lúc trước đặt Tiên Tần Linh Dan trong túi càn khôn cũng không phải an toàn như vậy, chỉ có bao phủ kim loại mới có thể ngăn cho người khác khỏi thăm dò. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL




Dư Tắc Thành đi ra Khoái Hoạt lâu, lập tức lùng khắp toàn thành tìm mua Ngũ Duy Thập Nhị Huyền hồ cầm, cuối cùng tốn hai mươi lượng bạc tới Thính Cầm các chuyên môn đặt làm một chiếc hồ cầm. Từ đó về sau, hình ảnh của Dư Tắc Thành đã thay đổi, bất cứ lúc nào, ở bất cứ chỗ nào, sau lưng Dư Tắc Thành luôn đeo một chiếc hồ cầm. Khi đi đường, trông dáng vẻ của hắn hết sức tự nhiên phóng khoáng, phong lưu tiêu sái. Khi nhàn rỗi bèn kéo hồ cầm, nghển cổ hát vang, tiếng đàn ưu nhã, giọng ca mê hồn.



Đối với chuvện Dư Tắc Thành không tham gia đại lễ ở Dư gia, đệ đệ Dư Tắc Công của hắn vô cùng bất mãn. Dư Tắc Thành cùng không để ý, hắn trở về huyện thành Sơn Trúc, tiếp tục khổ tâm tu luyện. Thời gian cứ như vậy trôi qua, rốt cục Dư Tắc Thành cũng hoàn thành trăm ngày nuôi dưỡng Hồn Si, chỗ gởi hồn trong Trấn Hồn Kim Chuyên đại công cáo thành. Dư Tắc Thành đi tới một nơi yên tĩnh, bắt đầu thử nghiệm Hồn Si thú đầu tiên của mình.



Sau khi Du Tắc Thành nuôi dưỡng Hồn Si một lần cuối cùng, hét lớn một tiếng:



- Chư Kiền ở đâu?



Lập tức Trấn Hồn Kim Chuyên trong túi càn khôn nhoáng lên một cái, ở một nơi cách Dư Tắc Thành ba thước, cỏ cây bắt đầu tụ tập về một điểm, thậm chí đại thụ bên cạnh cũng bị hút vào điểm tụ tập ấy. Sau đó một con mãnh thú xuất hiện, chính là Chư Kiền Hồn Si hiện thân.



Chư Kiền Hồn Si Thú lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, nó rơi trên mặt đất, thân dưới là thân báo dài khoảng chừng ba thước, thân trên không khác con người, bốn chân đi dưới đất. Hồn Si thú này hoàn toàn do huyết nhục tạo thành, Dư Tắc Thành khẽ chạm vào, làn da, bộ lông, xương cốt đều là bằng xương bằng thịt hẳn hòi. Dư Tắc Thành dùng đao cắt lấy một sợi lông, sợi lông vừa rời khỏi bộ lông của Chư Kiền Hồn Si Thú, chỉ tồn tại được trong không trung khoảng vài lần hô hấp đã tự động tiêu tan.



Chư Kiền Hôn Si Thú trước tiên cúi đầu ra sức ngửi ngửi khí tức bùn đất sau đó ngẩng



đầu nhìn nhìn mây bay trên bầu trời, bất chợt há miệng gầm lên một tiếng, sau đó bắt đầu chạy rất nhanh trên cỏ trong vùng rừng núi.



Tốc độ của nó thật nhanh, nhanh như tia chớp, bất kể vách núi hay đại thụ, đối với nó chỉ như giẫm trên đất bằng. Dư Tắc Thành và nó có cảm giác tâm linh tương thông với nhau, hiện tại nó tựa như một đứa trẻ, chỉ là một con dã thú thông thường, đang học tập, đang chạy nhảy, đang cảm nhận sự dạy bảo của Dư Tắc Thành. Trong vô tình, nó học được hết thảy những gì Dư Tắc Thành biết được.