Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 85 : U quang
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Trời tờ mờ sáng, ba người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại không yên tâm nhờ trợ lý đứng thay, vẫn mang đôi mắt đỏ quạch mà đứng trước cửa phòng ICU.
Chung Việt vẫn bất động, không nói năng, thoạt nhìn chẳng khác gì với Lý Niệm đang nằm trên giường.
Tất cả đều nghĩ đây có thể là lần cuối cùng nhìn thấy Lý Niệm, càng nghĩ càng chua xót, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền thì có ích gì?
Thế An sợ Trịnh Mỹ Dung tự trách, đành nói: "Cô về Nam Kinh trước đi, không thể bỏ bê việc công ty được. Mang cả Tiểu Mã về, tôi ở đây là được rồi."
Trịnh Mỹ Dung đã quá kiệt sức, im lặng gật đầu.
Hai người nói chuyện, lại thấp giọng thương lượng việc làm hậu sự cho Lý Niệm, có cần báo cho cha mẹ anh ta không? Trịnh Mỹ Dung biết cha mẹ Lý Niệm ở Thượng Hải, cũng biết quan hệ của Lý Niệm với người nhà rất xấu, chị hơi do dự. Nếu cha mẹ của Lý Niệm thấu tình đạt lý thì tốt, nếu không thì lại cãi lộn nữa, đến lúc ấy càng khó coi.
Nhưng không thể chết rồi cũng không thông báo cho cha mẹ được.
Bên này thương lượng xong, chủ nhiệm Lâu xoa mắt đi ra: "Tôi cứ nghĩ cô cậu ở phòng khách. Cả đêm không nghỉ ngơi sao?"
Thế An thở dài: "Chuyện đã thế này sao còn ngủ được, có thể nhìn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu."
Chủ nhiệm Lâu cũng khổ sở: "Thực ra tình trạng vẫn khả quan, tế bào ung thư tập trung hết về một bên, không lan rộng lắm, nôn ra máu vì lượng Heparin thấp --- Nếu đưa tới sớm hơn thì có thể cân nhắc cấy gan. Nhưng bây giờ muộn quá rồi, không chờ được nữa. Hôm qua chúng tôi đã liên hệ với tất cả ngân hàng nội tạng, chỉ số không khớp, nếu cậu ta có người thân thì còn có thể suy xét đến việc hiến tạng, nhưng mấu chốt là không có người nhà nào ở đây cả..."
Chủ nhiệm Lâu nhíu mày: "Thật sự không có ai là người nhà? Bên cha hay bên mẹ đều được, ít nhất có thể xét nghiệm xem chỉ số có trùng khớp không."
Chủ nhiệm chưa dứt lời, cả ba người đều sáng bừng mắt, Chung Việt lao ra từ phòng bệnh: "Tôi không được sao? Đưa gan của tôi cho anh ấy!"
Thế An và Bạch Dương đều cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng không nói rõ ra được, chỉ cảm thấy Chung Việt thay đổi rồi, nhất thời không kịp ngẫm nghĩ, chỉ nói: "Chúng tôi cũng được, có thể cân nhắc tới chúng tôi không?"
Chủ nhiệm Lâu bị Chung Việt kéo lảo đảo, ông không nghĩ mấy người có tiền này lại tình nguyện hiến gan ngay tại hiện trường, cũng thật là cảm động. Nhưng mà chủ nhiệm vẫn lắc đầu: "Có quy định rồi, cấy ghép nội tạng chỉ có thể là người thân hoặc vợ chồng."
Tất cả đều giật mình, chủ nhiệm Lâu do dự một lát rồi tế nhị nói: "Cho nên tôi mới bảo là sớm đưa đi viện, vậy mới có thể đưa ra nước ngoài, tới nơi nào lỏng lẻo một chút. Với lại cô cậu không thiếu tiền, mấy thứ nội tạng này có thể nghĩ cách để.... Tóm lại là kiểu gì cũng lấy được." Ông ấp úng, rồi lại tự ngắt lời mình: "Tóm lại là chúng tôi không cung cấp mấy cái đường ngang ngõ tắt này đâu, cô cậu tự nghĩ cách đi, nhanh lên một chút."
"Nhanh lên." Cậu nói.
"Thủ tục phải làm sao?" Chủ nhiệm Lâu thấy cậu kiên quyết thì đành phải hỏi ra vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề khó nhất.
"Tôi là người yêu của anh ấy." Chung Việt nói, "Tôi là bạn trai của anh ấy, chúng tôi ở chung bốn năm rồi. Thế này đã phù hợp điều kiện chưa?"
Bạch Dương và Thế An đều giật mình, không ngờ Chung Việt lại nói thẳng ra như vậy, chủ nhiệm Lâu đứng sững tại chỗ.
Chủ nhiệm Lâu suy nghĩ một chút về giới tính của Lý tổng, mờ mịt nhìn Chung Việt.
Chung Việt thấy ông chần chừ, tưởng chưa thỏa mãn điều kiện, lập tức nói thêm: "Chúng tôi sẽ ra nước ngoài kết hôn, tôi sẽ tuyên bố công khai. Quan hệ hôn nhân, cái này chắc được rồi chứ."
Bạch Dương bỗng nhiên nhận ra, "Tiểu Chung.....cậu không nói lắp nữa!?"
Chung Việt cũng tự thấy sửng sốt, cậu cười với Bạch Dương: "Bệnh gì cũng sẽ khỏi thôi."
Chủ nhiệm Lâu nghĩ, sao hai người các cậu chẳng nắm được trọng điểm vậy? Ông đang cố gắng tiêu hóa một tin tức khá phức tạp: đại minh tinh Chung Việt là đồng tính luyến ái đã ở chung bốn năm với người đại diện của cậu ấy, hai người chuẩn bị kết hôn, phẫu thuật xong có lẽ phóng viên sẽ chen chúc nổ tung cổng bệnh viện Hoa Sơn".
Chủ nhiệm Lâu toát mồ hôi đầy đầu.
Mồ hôi chảy xuống, nước mắt cũng trào ra. Bệnh viện Hoa Sơn đúng là đứng đầu toàn quốc, ông đã thấy đủ những cái vô tình ở nơi đây, đứa con bất hiếu với cha mẹ nằm bệnh lâu ngày, vợ chồng ly tán đường ai nấy đi, mà cậu thanh niên như mặt trời ban trưa trước mắt này lại vì tình yêu của cậu mà bình thản nói với ông rằng, cậu sẽ công khai tuyên bố mối tình không thể đưa ra ánh sáng ấy.
Chung Việt đánh cược toàn bộ mạng sống để cứu Lý Niệm. Chủ nhiệm Lâu nghĩ, còn có thể nói gì đây? Thế gian thực sự có chân tình, họ là bác sĩ, chỉ ngóng trông chiếc lưỡi liềm của tử thần đừng vội vã hạ xuống.
"Cho dù cậu cứu sống được cậu ấy thì vẫn có thể tái phát, Chung tiên sinh, cậu thật sự nghĩ kỹ chưa?"
Chung Việt không lặp lại nữa, chỉ im lặng chờ ông.
Có sinh ra thì phải có chết đi, nhưng bọn họ vẫn chờ mong tử thần có thể đến chậm một chút, lưu lại cho con người một chút thời gian để được an ủi.
"Cứ vậy đi." Chủ nhiệm Lâu đứng lên lau nước mắt, "Ngày mai phẫu thuật, tôi đích thân làm."