Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 86 : Mầm xuân

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Edit: Dờ



Đêm trước ngày phẫu thuật, Chung Việt lấy viên kim cương của Lý Niệm ra nhìn một lần nữa.



Thật nực cười, tình yêu của con người lại cần một viên kim cương để chứng minh. Anh bị bệnh lâu như vậy mà không nói một câu với cậu, anh giấu giếm tất cả mọi việc liên quan đến anh, bây giờ để lại một viên kim cương có ích gì?



Chung Việt nhớ tới cái đêm sau khi diễn ra buổi tiệc đóng máy Tần Hoài mộng, cậu gọi Lý Niệm về nhà.



"Em phải tham gia, buổi hòa nhạc."



"Tốt lắm." Lý Niệm cười, "Muốn thưởng cái gì?"



Thật hỏng bét, Chung Việt nghĩ, vì sao bọn họ lại rơi vào vòng luẩn quẩn thế này, luôn dùng điều kiện để nói chuyện, dường như cậu phải làm thật tốt thì mới có tư cách yêu cầu anh vậy.



"Em muốn anh ở lại đây." Chung Việt nói.



"Cái này không được." Lý Niệm quyết đoán từ chối, nghĩ một lát rồi nói: "Bị người khác chụp được thì không hay."



Có lẽ trong nhà Lý Niệm toàn là thuốc, Chung Việt nghĩ, mà khi ấy cậu lại cãi lời anh: "Bạch Dương, và Kim tổng, ở cùng nhau."



"Họ là họ, em là em, không thể chuyện gì em cũng học theo người khác được." Lý Niệm dường như cảm thấy rất phiền não, anh xoay người trên ghế, "Tiểu Chung, chúng ta làm tình hay tâm sự gì đó, cũng chưa là gì cả. Nhưng em đừng làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận nghệ sĩ, không tốt cho chính em."



Bây giờ cậu đã hiểu, lúc ấy Lý Niệm đang vô cùng đau đớn.



"Em không phải là nghệ sĩ." Chung Việt nói.



Đúng vậy, cậu đã chuyển hình thành công, giới giải trí đã không còn nhìn nhận cậu như một tiểu minh tinh nữa, cậu là ngôi sao được Anatole nâng niu trong lòng bàn tay, là con cưng của giới thời trang. Đối với giới âm nhạc và thời trang, họ chẳng lạ lẫm gì đồng tính luyến ái, cậu hiểu, Lý Niệm chỉ là đang trả lời cho qua chuyện thôi.



Cậu không có tâm trạng nghe anh nói xạo, Lý Niệm không yêu cậu thì thôi, vì sao lại còn đi trêu ghẹo người phụ nữ khác. Vì sao Lý Niệm vui, cậu lại thấy thật tuyệt vọng?



Cậu thuần thục kéo khóa quần ra rồi đè anh xuống. Lý Niệm yếu ớt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều, vừa đẩy đã ngã. Cậu vui sướng, vì thế liền đi tìm bờ môi anh.



Lý Niệm vừa nôn khan vừa lùi về phía sau. Phía sau là lưng tựa của sofa, không còn đường lui nữa.



Bệnh gì cũng sẽ khỏi thôi, cậu nghĩ rồi cắn lên đầu lưỡi anh, máu rướm ra, chảy xuống khóe miệng chính cậu.



Lý Niệm không giãy giụa nữa, mặc cho cậu cắn xé.



Lúc ấy nếu như cậu có thể tinh ý một chút, lại hoặc là, nếu Lý Niệm nói ra, có thể cậu sẽ không làm vậy nữa.




Cô thay đổi xưng hô, không gọi hắn là Kim tổng nữa. Thế An nghĩ, Kim Thế An của quá khứ có lẽ không hàng phục được người phụ nữ này, cô rất thông minh.



Tần Nùng dịu dàng nói: "Đúng là tôi đã lừa anh rất nhiều năm, tôi không nên ham tiền của anh ---- Lúc tôi ở bên anh, lòng vẫn còn yêu Lý Niệm."



Thế An giật mình, hắn hơi buồn cười. Tên nghiệp chướng Lý Niệm thế mà lại nợ tình khắp mọi nơi, đến cả người phụ nữ của kim chủ cũng không tha. Nhìn vào cái phần thất đức này, Lý Niệm còn phải sống tiếp, sống thêm hai ba kiếp nữa cũng không chuộc hết tội.



Bảo sao Tần Nùng lại tìm Lý Kim làm tình nhân, hóa ra gã chỉ là thế thân.



Tần Nùng cũng thực sự là có gan, cô biết hắn không chấp nhặt nên mới sảng khoái nói ra. Thế An nghĩ, Tần Nùng giảo hoạt như vậy, không biết ai mới là người có thể hàng phục cô nàng?



Là ai cũng không quan trọng, tóm lại không phải là hắn.



Hắn nghĩ tới đây, không tiện lộ ra ngoài, chỉ dịu dàng cười: "Đều là chuyện quá khứ."



Tần Nùng cũng cười, cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, lại nhìn ngoài cửa sổ, "Cho dù Lý Niệm được cứu thì cũng cần thời gian rất lâu để tĩnh dưỡng, anh định để ai tiếp quản?"



Cô vẫn cứ là lớn gan như vậy.



Thế An cũng không né tránh: "Tạm thời chưa nghĩ tới, lúc trước Lý Niệm luôn đề bạt Tiểu Mã --- Nhưng dù gì cậu ấy cũng còn quá trẻ, có lẽ trước mắt chỉ có Mỹ Dung tiếp quản thay."



Tần Nùng nói: "Nếu anh tin tưởng tôi thì tôi có thể hỗ trợ An Long. Trong vòng một năm, tôi sẽ kéo tài nguyên cho bên anh. Còn cho Chung Việt hay là cho Bạch Dương, các anh tự quyết."



Thế An không muốn nói quá sâu, chỉ gật đầu cảm ơn cô: "Phiền cô lo lắng rồi."



Tần Nùng nhìn hắn, chỉ nói: "Chuyện của Chung Việt không giấu được đâu, phóng viên ngày càng nhiều, anh phải chuẩn bị trước. Về chuyện của anh và Bạch Dương, đừng vội công khai thì tốt hơn, cả công ty mà ai cũng là đồng tính, ai còn dám ký hợp đồng với An Long nữa."



Thế An nghe vậy thì cười, "Rồi sẽ đến lúc phải công khai thôi --- Kết hôn, tôi nhất định phải làm. Về phần có nói ra hay không, không phải là thời điểm bây giờ."



Tần Nùng nhìn hắn hồi lâu, không che giấu niềm ngưỡng mộ trong đáy mắt, "Bạch Dương thật hạnh phúc."



Thế An cũng thấy cảm thông, "Cô cũng có thể tìm được hạnh phúc. Tính tình Lý Kim hung hăng, tôi khuyên cô nên đi tìm người tốt hơn, đừng vì một khuôn mặt mà hủy hoại cả đời mình."



Tần Nùng nở một nụ cười vừa thê lương vừa xinh đẹp, quay đầu nhìn ra cửa sổ.



"Rất hiếm có người nào như anh, đối xử với cậu ấy tốt đến mức ấy."



Hai người không nói nữa, chỉ nhìn ra bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ. Ở nơi mà mắt bọn họ không nhìn thấy, đã có rất nhiều những chồi non đang tắm trong ý xuân, sinh sôi nảy nở đầy mãnh liệt.