Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 87 : Nước mắt

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Edit: Dờ



Ca phẫu thuật của Lý Niệm coi như thành công nhưng vẫn trong giai đoạn nhiều nguy hiểm, vẫn có khả năng xảy ra phản ứng thải trừ, về sau có biến chứng gì không thì cần phải quan sát thêm.



Anh vẫn không tỉnh.



Đây không phải là việc có thể cưỡng cầu, chỉ đành nhìn xem Lý Niệm còn có ý chí muốn sống tiếp hay không.



Sau ngày phẫu thuật, Chung Việt nhận phỏng vấn, cậu nằm trên giường bệnh. Bệnh viện vốn muốn ngăn phóng viên lại nhưng cậu nói: "Để bọn họ vào đi, tôi có lời muốn nói."



Trước mắt là phóng viên chật kín phòng bệnh, ống kính to nhỏ xúm lại chụp cậu liên tục, Chung Việt bình thản nghe phóng viên đặt câu hỏi, bình thản nói ra một cách thẳng thắn: "Tôi và người đại diện của tôi - Lý Niệm tiên sinh, đã yêu nhau bốn năm. Chờ anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn, hy vọng đây là buổi phỏng vấn cuối cùng hỏi về vấn đề này. Xin các vị hãy cho người yêu của tôi không gian nghỉ ngơi, đừng quấy rầy anh ấy hồi phục."



Các phóng viên đều im lặng chụp ảnh, bọn họ không cần phải hỏi gì nữa, tất cả những câu hỏi bóng gió đều trở nên vô nghĩa trước những lời trần thuật đầy thẳng thắn như vậy.



Gióng nói của Chung Việt phát đi khắp mọi nơi thông qua phát sóng trực tiếp, cậu nghĩ, tốt nhất là để nhiều người nghe thấy, để cho âm thanh này được truyền đi thật xa, có lẽ Lý Niệm cũng sẽ nghe thấy.



Lúc không có người ngoài, Bạch Dương vừa xót lòng vừa ngưỡng mộ, "Em mong mình cũng có thể nói ra giống như Tiểu Chung."



Thế An vốn đang ôm cậu trong lòng, nghe Bạch Dương nói vậy thì cúi xuống nhìn vào mắt cậu.



"Dương Dương, ở bên tôi khiến em chịu rất nhiều uất ức."



Bạch Dương nhìn mặt hắn mà thấy ngượng, cậu vừa cười vừa lau nước mắt, "Không uất ức."



Trừ Thế An ra, cậu sẽ không yêu một người nào khác. Phóng lao thì đành theo lao, con đường này do chính cậu chọn, trên đời có tình yêu nào mà không phải trả giá đắt?



So với rất nhiều người, Bạch Dương cảm thấy cậu đã đủ may mắn. Cậu lại dựa vào vai Thế An.



"Kim Thế An, đời người ngắn lắm, sau này em sẽ không cãi cọ với anh nữa."



"Nhưng em dù ra sao thì tôi vẫn thích, dáng vẻ tức giận của em, tôi cũng thích. Chỉ xin em đừng vì tức giận mà không để ý đến tôi."



Thế An dịu dàng nói xong tình thoại, ngón tay chầm chậm quét qua chóp mũi và môi của Bạch Dương.



Dương Dương thật sự rất dũng cảm, Thế An nghĩ, nếu không phải vì lúc trước cậu đã lớn mật kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, có lẽ hiện tại hắn vẫn còn đang lưỡng lự.
Đề tài chợt trở nên xấu hổ, Thế An nhìn Bạch Dương, cậu lè lưỡi, sau đó quay ra nhìn Trương Huệ Thông.



Kiều Sa Sa ngắt lời, "Người đó hình như vẫn còn sống, ít nhất là còn sống đến sau Giải phóng."



Bạch Dương và Thế An nghe vậy thì đều giật mình. Kim Thế An ở ngay đây, đúng vậy, nhưng Trương Huệ Thông và Kiều Sa Sa làm sao biết được?



Trong lòng hai người có điều giấu giếm nên hơi căng thẳng, nhưng chỉ nháy mắt sau, bọn họ cùng nghĩ tới một người khác.



Trương Huệ Thông nói: "Sa Sa lanh lợi lắm, con bé giúp tôi đi một chuyến đến cục quản lý văn vật. Bên đó nói là bia mộ của Bạch Lộ Sinh do một Hoa kiều quyên tặng và tu sửa từ thời kỳ chuyển giao Hồng Kông*. Lúc đó ông ấy đã qua chín mươi nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, có thể ngồi máy bay, đi đường cũng không cần ai dìu. Tôi tính thử tuổi tác, nếu cục quản lý không nói nhầm thì rất có thể chính là vị Kim Thế An kia."



*Chuyển giao chủ quyền Hồng Kông xảy ra vào nửa đêm ngày 1 tháng 7 năm 1997, khi Vương quốc Anh chấm dứt chính quyền thuộc địa Hồng Kông và chuyển quyền kiểm soát lãnh thổ cho Trung Quốc.



Bạch Dương và Thế An nhìn nhau, Kim Thế An vậy mà còn sống được đến lúc chuyển giao Hồng Kông.



Càng khiến cho họ kinh ngạc hơn là nội dung tiếp theo: "Tôi với Sa Sa đi khắp nơi mong có thể tìm được con cháu của Kim lão tiên sinh, nhưng không có tin tức. Cục quản lý văn vật nói, năm trước có một cuộc điện thoại từ Mỹ gọi tới, hỏi mộ liệt sỹ có cần tu sửa gì không."



Lúc ấy cục quản lý cho một câu trả lời thuyết phục, đã có doanh nghiệp quyên tiền, đang trùng tu lại.



Bạch Dương ngắt lời, "Là ai gọi tới?"



Như bọn họ nghĩ, Trương Huệ Thông vô cùng xúc động, "Nói là luật sư của một lão tiên sinh, người ủy thác họ Kim."



"Có lưu lại địa chỉ không ạ?"



"Tôi cũng hỏi vậy, không có. Người kia chỉ hỏi có cần quyên tiền không, nhận được câu trả lời rồi thì mất liên lạc." Trương Huệ Thông tiếc nuối, "Nếu có thể tìm được người thật thì không còn gì tốt hơn, lời đồn đại nào cũng không thể bằng chính người xưa kể lại."



Thế An và Bạch Dương đều vô cùng kích động, hai người bỗng chốc nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, trí nhớ mơ hồ xoay chuyển, nháy mắt đều biến thành một gương mặt quen thuộc như hiển hiện trước mắt.



Hai người không hẹn mà cùng thốt lên: "Ở Los Angeles!"



- -------------------------------



Phục bút chương 27 được đào lên rồi.