Tiên Vũ Trụ

Chương 13 : Hiến Tế Dị Tượng

Ngày đăng: 02:31 27/06/20

Thiên Thu Thành, nằm ở phía Tây của Ngũ Hành Tông. Kỳ thật còn có rất nhiều thành thị, ít nhất 32 cái, sức chứa mỗi cái trăm triệu người, đủ thấy quanh đây phát đạt như thế nào. Tuy nhiên dạng này cũng chỉ tầm trong khoảng trung bình - cao mà thôi.
Còn tốt đệ tử ngoại môn tuần tra có mấy vạn người nhiều.
So với nó, vài người chết căn bản chẳng tính được cái quái gì, lại nói đừng nói là vài người chết, vài đệ tử ngoại môn chết Ngũ Hành Tông cũng không chú ý, bất quá ban báo cáo vẫn để ý một phen. Dù sao ngày mà phát hiện người chết vẫn là ngày do Vũ Lâm cùng Thiên Thủy trực ban.
Cho nên nói, tuần tra trong trấn rất ít khi có việc, nhưng một khi có việc liền đau đầu.
"Thế chuyện này là như thế nào?"
Vũ Lâm mang theo tâm tình chán nản hỏi chủ trang trại. Những người này nửa đêm hôm qua đột nhiên nghe được tiếng rít gào trầm đục trong trang trại, nhưng chỉ duy thế thôi. Dù sao những tiếng rít gào này ngày đêm đều có.
Không có biện pháp, thế giới này là như thế. Yêu ma từ trong thành thị sinh ra cũng không phải cái gì mới mẻ.
Vũ Lâm nhìn qua ghi chép, 12 người chết, 22 người bị thương. 131 con gà, 22 con bò, 44 con lợn biến mất không tra ra được manh mối. Đây có thể nói là quy mô vô cùng lớn, đương nhiên chết hầu hết nhìn chung vẫn là người làm công, ngoại trừ một thôn nữ chạy vào trang trại chơi biến mất thì không có gì.
Những người chết toàn bộ đều không để lại manh mối gì. Thậm chí hiện tại chết cũng chỉ là do bọn hắn nhìn vết máu trong các chuồng và ruộng mà suy đoán chứ cũng không phải là tìm được xác chết. Cho nên Tuần Tra Binh ưa thích gọi là "mất tích".
Vũ Lâm nhìn qua vũng máu, lệnh cho Thí Thần chi Kiếm phân tích máu, hơi kì quái. Có thể phân tích ra đống máu này tới từ trên 10 cá thể không đồng nhất, người có, trâu có, lợn cũng không hiếm thấy.
Thậm chí còn có một con chuột.
"Không có nghe thấy chút gì sao?"
Vũ Lâm thầm nhủ, tay xoa xoa mặt đất. Đối với máu loại vật này hắn cũng không e ngại, thời điểm mang theo binh đoàn Đế Quốc dẫn vào thành đô của Thí Thần chi Quân, hắn từng nhìn thấy hơn tỉ Thí Thần Phản Binh bị đồ sát đây.
"Lão bản nói nửa đêm không nghe được bất kỳ âm thanh nào, lợn gà ngựa kêu đều không có, chỉ có tiếng quái dị gầm rú từ phương xa. Cái này cũng bình thường. Ngươi có ý kiến gì không?"
Vũ Lâm hỏi Thiên Thủy, nàng đang quan sát một khu vực bãi rơm bị phun đầy máu, lắc đầu:
"Không rõ. Thậm chí còn không có tìm thấy đồ vật."
Vũ Lâm nhìn qua vũng máu, khu này một người, mười bốn lợn đều chết. Chính lý ra lượng máu nên hơn xa như này, nhưng chẳng hiểu sao lại chỉ có khoảng 4 lít máu. Chỉ là một người bình thường máu cũng hơn lượng này rồi.
"Vũ Lâm, cây nho này dường như ăn rất ngon, muốn hay không ăn?"
Tiểu Linh Linh chỉ chỉ vào cây nho mọc một bên, Vũ Lâm vừa nhìn qua, Thí Thần Kiếm một đao bổ đi qua chặt cho cây nho đang mọc trên cây cột hóa thành tro. Hắn lắc đầu:
"Đồ vật mọc từ vũng máu, thân mang oán khí, chạm vào cũng đừng chứ đừng nói là ăn."
"Hả!!!"
Tiểu Linh Linh nhìn qua gốc cây, phát hiện mặc dù cây nho treo ở trên cột nhà, nhưng gốc nó lại mọc hướng về vũng máu, giật nảy mình. Nhưng kế đó nàng nhìn thấy Vũ Lâm trên đầu kiếm mang theo 5 cái quả nho, đăm chiêu nhìn xem.
"Ngươi sẽ không thực muốn ăn chứ?"
Một thiếu nữ lên tiếng, nàng là Vi An An, con gái của một đệ tử hạch tâm Ngũ hành Tông, bạn cùng tuần tra với Tiểu Linh Linh. Hai người này cũng bị kéo tới đây do khu trang trại này nằm giữa phạm vi quản hạt của hai người.
Dù sao, trang trại rất rộng.
"Phàm cấp Thâu Âm Nho, không cấp."
Vũ Lâm nói:
"Nếu là Thâu Hình Nho thì ta cân nhắc, nếu là Thâu Âm Nho thì thôi."
Thâu Âm/Hình Nho là một loại Ma Nho trái cây mọc tại có án mạng địa phương, nhưng cũng không phải mọi nơi đều có, cũng không nhất định là người. Chỉ cần vật bị giết có oán niệm nồng đậm với cái chết liền có khả năng mọc ra Ma Nho loại này.
Nó sẽ mang theo âm thanh hoặc hình ảnh mà người, vật trước khi chết nhìn thấy đến lưu lại, ai ngậm nho liền có thể nhìn thấy hình ảnh đó. Bất quá cái này không được xác định là bằng chứng đáng tin do nhiều trường hợp nhiễu loạn hình ảnh, tạo bằng chứng giả, trông gà hóa cuốc các loại.
Chỉ là một mục điều tra.
Hơn nữa, máu này có cả người cả thú, căn bản là khó có thể phân tích ra gì từ đoàn nhiễu thông tin đó.
Vũ Lâm vẫn lưu lại mấy quả nho này đem về phòng nghiên cứu, loại quả này thế giới hắn cũng có chút, xem hai thế giới trình độ khác biệt như nào.
"Ồ, các ngươi xem xét đây là cái gì?"
Vi An An hỏi, chỉ về một hướng. Vũ Lâm cùng Thiên Thủy đi tới, nhìn qua. Thiên Thủy cười xòa nói:
"Là ruột ngựa."
Quả nhiên, trên mặt đất là một đống lớn ruột đẫm máu, rất to, rất lớn, giống như căng phồng ra vậy. Đây là hiện tượng đống ruột phân hủy, khí toát ra gây trương phình. Vũ Lâm nhìn qua, cũng ồ lên một tiếng:
"Cái này, thật kỳ quặc."
Hắn mang theo nghi vấn nhìn qua khối ruột ngựa, ruột ngựa phía trên, phía dưới dường như núp lấy cái gì.
Vũ Lâm rút từ bên hông Thiên Thủy ra thanh kiếm, đem khối ruột ngựa hất lên trên, để lộ ra được một đống lớn thịt băm. Thịt này ít vô cùng, lại bị đám ruột ngựa che khuất, cho nên hắn không có nhìn ra.
"Này, đây không phải là thịt thường, là thịt yêu ma."
Thí Thần Kiếm quét qua một phát, nói. Vũ Lâm sa sầm mặt, không lẽ hôm qua có gia hỏa nào đem thịt yêu ma cho ngựa ăn, hoặc là một con yêu ma bị giết ở đây này rồi bị băm thành một đống thịt nát nhừ?
Dù gì, vô cùng quái đản.
Càng để cho hắn đau đầu là sau khi tìm kiếm toàn bộ trang trại, hắn còn phát hiện thêm 4 cái như vậy nữa. Cũng không biết còn lại lẩn khuất bao nhiêu cái trong trang trại này, toàn bộ đều là thịt yêu ma Trúc Cơ cấp bậc, nếu con gì ăn phải mười phần sẽ chết.
Thiên Thủy đang xoa xoa đầu một con ngựa, triệt để đã quên đi mất việc điều tra. Vũ Lâm biết Thiên Thủy đại não cùng người bình thường lớn lên hơi đần một chút cho nên cũng không có ôm quá nhiều hi vọng gì vào nàng, tuy nhiên kế đấy, hắn nghe thấy Thiên Thủy la hét ỏm tỏi.
Ngày nào Thiên Thủy cũng sẽ la hét ỏm tỏi cùng lần này đồng dạng, khiến Vũ Lâm cảm giác bản thân như bảo mẫu.
Hắn quay đầu lại, chợt sa sầm sắc mặt. Thiên Thủy đang vuốt ve con ngựa đột nhiên không một tiếng động ngã xuống, kế đấy từ miệng nó trào lên vô số bọt máu. Hắn một nắm tay kéo Thiên Thủy đi ra trước khi thân thể con ngựa căng phồng lên giống như quả bóng bay.
Thế rồi, con ngựa ầm ầm nổ tung. Một đạo kiếm khí từ người Vũ Lâm bắn ra, đẩy dạt toàn bộ lượng máu của con ngựa ra bức tường gỗ đằng sau. Ngay thời điểm chỗ máu đó chạm vào bức tường, có thể bằng mắt thường nhìn thấy bức tường mỉm ra thành nước gỗ.
"Là bạo tạc Huyết Nấm."
Vũ Lâm hững hờ nói, nhìn về phía trước, trong máu ngựa bao gồm vô số vật thể nhỏ xíu tròn vo.
Bạo Tạc Huyết Nấm là loại sinh vật bào tử đặc thù, nó sinh trưởng trong máu, càng sinh trưởng càng lan rộng một loại bạo khí, tại thời điểm nó đã không thể còn có thể hấp thu chất dinh dưỡng từ vật chủ, nó sẽ kích nổ loại Bạo Khí kia.
Huyết sau khi bị Bạo Tạc Huyết Nấm bào tử ăn sẽ có tính chất cùng axit đồng dạng, sẽ ăn mòn thân thể người.
Thiên Thủy một tay nắm lấy tay của Vũ Lâm run rẩy tái mặt, nếu vừa nãy Vũ Lâm không có kéo nàng ra nhanh có khi giờ này nàng đã bị nhiễm lên Bạo Tạc Huyết Nấm rồi. Dù nàng có nhiều thủ đoạn bảo mệnh nhưng chung quy vẫn là hung hiểm.
Chợt, những con ngựa xung quanh bắt đầu phát động. Có con ngã vật ra đất, từ trong thi thể trào ra vô số giòi bọ màu đen, có con hai hốc mắt phát nổ, từ trong hai hốc mắt mọc ra hai đóa hoa, lại có con đột nhiên xương sọ tách ra làm hai, giữa hai phần có răng nanh nhọn hoắt đem một đầu ngựa khác xé xác mà ăn sống.
Vũ Lâm cùng 2 người Tiểu Linh Linh và Thiên Thủy tái mặt chạy ra ngoài, bên ngoài đồng dạng là một mảnh gà bay chó chạy. Vũ Lâm một đạo kiếm khí sắc bén chém xuyên qua một con gà mọc ra sừng ngoặt đang hướng Vi An An đánh tới, máu cùng huyết nhục bị hắn đánh thành không khí.
"Hướng kia..."
Giữa cảnh gà bay chó chạy, Vi An An ngồi trên mặt đất, chỉ về một phương hướng, giữa quần nàng một mảnh sũng nước.
Lúc này đây, toàn bộ những con ngựa, con gà, người chết đi rất nhanh biến thành huyết vụ bay về phía căn nhà chủ trang trại, từ trong căn nhà bốc lên một đám hắc khí xoáy tròn. Vũ Lâm nhìn ra được chút thủ đoạn..
Là một cái hiến tế triệu hoán thi pháp, thông qua vô tận cắn xé, tên nào đó đã đem cái trang trại này yêu ma, động vật biến thành yêu ma vật chứa, hình thành một cái Cổ chậu, lại đem Cổ muốn hiến tế đi ra, triệu hoán cái gì đó.
Tuy nhiên, rất nhanh, Vũ Lâm nhận ra được thứ hắn cần quan tâm không phải là cái gì hắc vụ, cũng chẳng phải trận pháp, mà là một hình chiếu bóng mờ của một sinh vật xuất hiện mờ nhạt phía trên căn nhà.
Sinh vật này là một con hắc thú, thân nó như con giao long, miệng như cá sấu, hai bên thân mọc ra ngàn cánh thịt khổng lồ, dưới thân nó sinh ra vạn vó trâu, lưỡi nó là vạn lưỡi rắn.
Hình chiếu sinh vật này đang há miệng lộ ra trăm vạn cái răng ngược sắc nhọn, miệng phun trào lửa thiêng, trừng 444 con mắt hướng về toàn bộ đại địa, khí thế thôn thiên quỷ ám tràn ra, giống như giận dữ, giống như phẫn nộ, càng giống như oán hận.
"....."
Vũ Lâm nhíu mày, hắn dường như nghe được một tiếng thì thào tràn đầy căm hận, tràn đầy giận dữ. Vũ Lâm chú tai lắng nghe, nhận ra từng âm tiết:
"Các .... ngươi.... những.... cái...bất.......hiếu!!!"
"CHẾT!!"