Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 10 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


Dịch: LTLT



Trong đại sảnh đã có một vài khách đến sớm, Mạnh Tân Đường thỉnh thoảng dừng lại, chào hỏi với những người quen biết. Mà khi hắn đang nói chuyện, Thẩm Thức Thiềm liền dừng chân chờ hắn, giống như quan sát hắn hàn huyên với người khác. Thẩm Thức Thiềm phát hiện, bất kể là người ăn mặc như thế nào, Mạnh Tân Đường mãi luôn là hỏi han vài câu đơn giản, nội dung khác nhau, nhưng đều giản dị chân thành, không có giọng điệu thân thiện khoa trương, càng không có lôi kéo làm quen một chút nào.



Một đường vừa đi vừa ngừng, hai người cuối cùng cũng băng qua đại sảnh đến khu phòng phía sau, trong hành lang, Mạnh Tân Đường đang định hỏi thăm lai lịch của bó hoa trong ngực Thẩm Thức Thiềm, chợt nghe thấy có một tiếng kêu hơi kích động.



“Thức Thiềm.”



Nguồn gốc của giọng nói ấy là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình thẳng tắp, tướng mạo cũng có thể coi là anh tuấn.



“Không ngờ cậu cũng đến.” Cậu ta nói như vậy.



Mạnh Tân Đường đánh giá cậu ta, cũng không biết có phải là ánh mắt hôm nay của hắn có hơi đa nghi không, người này mang cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ, không nói ra được lạ ở đâu, tóm lại ánh mắt nhìn Thẩm Thức Thiềm không giống với những người bên cạnh.



Thẩm Thức Thiềm ở bên cạnh ôm bó hoa nhìn thẳng người trước mặt, khóe miệng có ý cười rất nhạt.



“Tôi không thể đến sao?”



Người đàn ông đó hình như ngây người một chút, mới cười lắc đầu: “Cậu biết không phải là ý này.”



Phía trước có mấy người trẻ tuổi ồn ào đi đến, hành lang chật hẹp, khi đi ngang qua nhóm người Mạnh Tân Đường, khoảng cách hai bên đã gần đến mức người đụng vào người. Mạnh Tân Đường kéo Thẩm Thức Thiềm dựa về phía hắn, còn đưa cánh tay ra, che hoa trong ngực của cậu lại.



Thẩm Thức Thiềm đang cùng người kia nói chuyện, thấy động tác này của hắn, quay đầu lại nhìn, ý cười trở nên rất rõ ràng. Cậu đổi hướng nghiêng của hoa đi, hoa liền nở rộ hướng về Mạnh Tân Đường.



Nội dung nói chuyện không có gì cả, chỉ sau dăm ba câu, Thẩm Thức Thiềm nói tạm biệt với người nọ. Khi tiếp tục đi về phía trước, Mạnh Tân Đường quay đầu nhìn lại, người đàn ông nọ vẫn đứng đó, xoay người, nhìn chằm chằm về phía này ngẩn người. Mạnh Tân Đường đột nhiên quay đầu giống như cắt đứt ánh nhìn dính chặt của cậu ta, lại giống như giật mình khỏi một giấc mơ.



Trong phòng Mạnh Tân Sơ lúc này đã có không ít người, mọi người ồn ào nói chuyện, còn có người đang chụp hình cọ hỉ khí của Mạnh Tân Sơ. Thấy Thẩm Thức Thiềm bước vào, Mạnh Tân Sơ đang ngồi bên giường lập tức giơ tay gọi cậu: “Nam thần!”



Chớp mắt, mọi ánh nhìn trong phòng đều hướng về hai người ở cửa.



Thẩm Thức Thiềm buồn cười, giơ bó hoa trong ngực lên che mặt của mình lại: “Cậu tha cho mình đi.”



Mạnh Tân Đường yên lặng nhìn cậu, theo sau lưng cậu, chậm rãi bước đến chỗ của Mạnh Tân Sơ.




Thân làm người nhà, ở hiện trường hôn lễ thật sự rất khó mà rãnh rỗi, Mạnh Tân Đường vừa đứng bên cạnh Thẩm Thức Thiềm chưa đến nửa phút thì bị vài người lớn đến gọi đi, chờ xử lý xong công việc bên đó quay lại tìm Thẩm Thức Thiềm lại phát hiện chỗ đó chỉ còn lại hai cô gái, Thẩm Thức Thiềm và Từ Dương đều không ở đó.



Không nghĩ nhiều, hắn liền bắt đầu tìm kiếm, nhưng dạo một vòng quanh đại sảnh đều không nhìn thấy hai người kia. Đang khó hiểu, có người gọi hắn, hỏi hắn đang tìm gì.



Mạnh Tân Đường giống như bị câu này thức tỉnh, có hơi hoảng hốt đứng yên tại chỗ.



Hắn chợt phát hiện, dù là nói từ thân phận hiện tại, hay là nói từ tương lai, hắn đều không có lí do gì phải ở ngay lúc này tìm cậu. Đừng nói bọn họ không phải người yêu chỉ là bạn bè, cho dù là người yêu thật, cũng nên tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau.



Nhưng hắn vừa xoay người, lại bị một giọng nói chiếm lấy suy nghĩ.



Không có lí do gì đi tìm, nhưng cũng không có lí do gì không đi tìm. Không lý lẽ mà nhìn thì có người ham muốn bảo bối bên cạnh, còn giả vờ rộng rãi tùy ý cho hắn dòm ngó. Hai bên tình nguyện thì không nói, nhưng rõ ràng Thẩm Thức Thiềm không thích.



Cứ như vậy, một mình Mạnh Tân Đường ở chỗ đó quay đủ 360 độ, sau đó mới đi về phía sân sau.



“Hút thuốc không?”



“Không hút.” Câu trả lời của Thẩm Thức Thiềm gọn gàng dứt khoát.



Nghe thấy hai tiếng này, Mạnh Tân Đường liền ngừng bước lại. Hắn hơi do dự, lại lùi về phía sau mấy bước.



Thân ảnh của hai người bị rừng cây che mất, Mạnh Tân Đường không nhìn rõ. Bản thân hắn đốt điếu thuốc, dựa vào cột chờ. Sau đó rất lâu, giọng nói của Từ Dương mới vang lên lại.



“Hôm nay gặp lại cậu, tôi rất vui.”



“Tôi cũng vậy.”



Nghe giọng điệu nói câu này của Thẩm Thức Thiềm, Mạnh Tân Đường ngậm điếu thuốc, cong môi. Lời xã giao.



Hắn không muốn nghe lén nữa, thấy khoảng cách này vẫn có thể nghe thấy rõ ràng nội dung nói chuyện của họ, liền xoay người quay trở về. Nhưng chưa đi xa, lại có một câu nói chui vào trong tai hắn, đó là một câu nghi vấn, mang theo tâm trạng rất phức tạp, chỉ là Mạnh Tân Đường nghe ra được, có sự không cam chịu và thấp thỏm của người nói.



“Thật ra tôi luôn muốn hỏi cậu, cậu tìm thấy người như vậy rồi sao?” Từ Dương ngừng lại, bổ sung “Cái kiểu mà cậu nói.”