Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng
Chương 16 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Dịch: LTLT
Khi Thẩm Thức Thiềm tỉnh dậy đầu óc mê man, trước mắt cũng không rõ ràng lắm, lại lấy chăn phủ kín đầu, chuẩn bị ngủ tiếp, mới nhớ lại tối hôm qua, cùng với Mạnh Tân Đường vẫn còn đang ở trong nhà.
Cậu đi ngủ thường không kéo rèm cửa, trong sân có sáng lên, có nổi gió, hay có mưa rơi, cậu đều có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
Mắt kính theo thói quen được đặt ở trên bàn cạnh cửa sổ, Thẩm Thức Thiềm xoa mắt bước đến, đầu ngón tay vừa đụng đến gọng kính lành lạnh, ánh mắt lướt qua thoáng nhìn thấy bóng người kia trong sân.
Mạnh Tân Đường vốn đang ngắm hai chú chim mổ thức ăn dưới đất, nghe thấy tiếng vén rèm đằng sau, quay đầu lại.
“Tỉnh rồi?”
“Ừ, anh dậy sớm vậy?”
Thẩm Thức Thiềm đáp, đi đến bên cạnh hắn.
“Quen dậy sớm.” Mạnh Tân Đường nói xong, chú ý thấy Thẩm Thức Thiềm hôm nay có hơi khác, hắn đưa tay khẽ chỉnh lại mắt kính của mình, nói, “Hôm nay cậu không đeo kính.”
Thẩm Thức Thiềm ngây người, đầu xoay có chơi chậm, cậu nhớ rõ ràng là mình vừa mới đi đến cạnh mắt kính.
“À, quên rồi.”
Thẩm Thức Thiềm mọi khi, luôn có một gọng kính đè lên trên sống mũi, hôm nay không có nữa, đường nét dường như rõ ràng hơn, đôi mắt không còn lớp che cách đó, hình như cũng càng sáng hơn. Mạnh Tân Đường nhìn như thế, nghĩ đến cái gì thì liền nói cái đó.
“Thật ra cậu không đeo kính cũng rất đẹp.”
Cũng không biết có phải là vì đoạn đối thoại mang theo tâm sự riêng tối hôm qua hay không, sau khi nói xong câu này, không khí giữa hai người bỗng nhiên trầm xuống. Thẩm Thức Thiềm đút tay trong túi quần, hơi buồn cười nhìn về phía xa, cuối cùng cũng trải nghiệm được tư vị “nhạt nhẽo” trong truyền thuyết.
Cậu phì cười, nghiêng đầu hỏi Mạnh Tân Đường: “Đây chính là ‘lúng túng’ phải không?”
Mạnh Tân Đường đang suy nghĩ chủ đề nói bị cậu hỏi một câu như vậy, cũng cười ngay lập tức: “Lỗi của tôi.”
Thẩm Thức Thiềm cười lắc đầu, không nói gì nữa. Mà vì sự trêu chọc làm rõ vừa rồi của cậu, hai người hình như đã khôi phục lại sự thoải mái khi ở chung với nhau.
Hai chú chim kia cũng đã bay đi mất, lôi kéo ánh mắt của Thẩm Thức Thiềm, vẫy cánh cắm đầu tiến vào nơi xa xa trên bầu trời.
Nghe xong câu này, lão Cố ỉu xìu, thầm nghĩ, có một ngụm vẫn tốt hơn không có ngụm nào.
“Một ngụm thì một ngụm, ông chia thành ba ngụm uống.”
Lão Cố đưa bình rượu lên muốn uống một ngụm lớn, phòng bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát: “Lão Cố! Ông lại uống rượu có phải không!”
Tiếng quát này làm hai người ở cửa giật hết cả mình, Thẩm Thức Thiềm giật mình một cái, mắt thấy lão Cố bị dọa đến mức ho luôn ngụm rượu mới vào miệng ra ngoài, bản thân cũng đau lòng theo.
Lão Cố bị sặc, ho dữ dội, Thẩm Thức Thiềm vội vàng vỗ sau lưng ông. Cứ như vậy, lão Cố cũng không quên chuyển một chút rượu vẫn còn sót lại trong tay qua tay Thẩm Thức Thiềm, tránh cho đang ho làm run đổ hết chút rượu đó.
Chờ cho đỡ rồi, ông lão mới nhìn vết ẩm ướt trên mặt đất không ngừng “Aiz aiz aiz”.
“Tôi chỉ uống nửa ngụm…”
Thẩm Thức Thiềm vô cùng không tử tế cầm chặt hai bình rượu nhỏ cười, cuối cùng thấy gương mặt kia có thêm nhiều nếp nhăn, vẫn không đành lòng: “Lần sau lại để dành cho ông.”
Lão Cố vì một ngụm rượu này mà trông ngóng cả đêm, tâm trạng mất mác không phải chỉ một câu hứa hẹn ngoài miệng giả vờ như vậy là có thể bù đắp.
“Người bạn kia của con, khi nào đến nữa, tuần sau có đến không?” Ông truy hỏi. Hôm nào đến, dù sao cũng phải cho ông một tia hy vọng chứ.
“Chắc là… không đến đâu.”
“Vậy thì lúc nào đến?”
Thẩm Thức Thiềm thầm nói con làm sao biết được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lão Cố thấy cậu không nói gì, giục cậu: “Hỏi con đó.”
“Chuyện này sao con biết.”
Đây là nói thật, Thẩm Thức Thiềm về nhà, ngồi ở trong sân còn nghĩ, cá chim trắng và tôm lột hôm qua đúng là đều rất ngon. Rượu cũng thơm, người cũng say, chính là cái thứ tình yêu này đi, quá quý báu, cũng quá giày vò.
Cậu không nhịn được, ở trong nhà tìm thấy một gói thuốc không biết đã khui bao lâu rồi, ngậm vào miệng cũng mất hết mùi vị, giống như ngậm một cọng cỏ khô vậy.