Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 17 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


Dịch: LTLT



Hứa Ngôn Ngọ sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, sẽ có một buổi hòa nhạc tốt nghiệp. Cậu ta đã sớm thông báo thời gian cho Thẩm Thức Thiềm rồi, sau khi có vé thì liền liên lạc hỏi Thẩm Thức Thiềm khi nào cậu có nhà, nói để đem qua cho cậu.



“Tôi vừa mới nghỉ phép xong, buổi hòa nhạc của cậu là ngày mấy?”



“Ngày chín.”



Thẩm Thức Thiềm xem lịch, trước ngày chín mình còn thật sự không có thời gian nghỉ ngơi. Đang lúc do dự, Hứa Ngôn Ngọ bên kia đã mở miệng.



“Cuối tuần em đem đến bệnh viện cho anh nhé.”



Thẩm Thức Thiềm không ngờ cậu ta sẽ nói như thế, dù sao cũng đã nhiều năm, tâm lý chống đối bệnh viện của Hứa Ngôn Ngọ vẫn chưa tiêu tan, thỉnh thoảng bị bệnh cũng chỉ chạy đến nhà cậu chờ cậu thôi.



Sau khi để điện thoại xuống Thẩm Thức Thiềm thầm thở dài, trẻ con cuối cùng cũng lớn rồi.



“Bác sĩ Thẩm, phẫu thuật giường 17 phải đi chuẩn bị rồi.”



“Đến ngay.”



Mạnh Tân Đường cầm một phương pháp chế thuốc Đông y trong tay, nhíu mày hỏi ông anh trong tổ: “Thuốc này có tác dụng không?”



“Chắc chắn có tác dụng, tôi lừa cậu được sao?” Ông anh đang sửa bản đồ, cũng không ngẩng đầu lên,



Vợ tôi là dùng phương thuốc này đắp mới khỏe lại, thầy thuốc Đông y giỏi nhất Tế Nam, đánh tin.”



Mạnh Tân Đường suy nghĩ, cũng được, một phương thuốc Đông y thoa ngoài da, chắc sẽ không có tác dụng phụ gì đâu. Đưa cái này cho Thẩm Thức Thiềm, có dùng hay không, cậu ấy tự cân nhắc vậy.



Hắn chụp một bức ảnh gửi cho Thẩm Thức Thiềm, hỏi cậu thấy phương thuốc này có được hay không. Nhưng mà chờ một hồi lâu Thẩm Thức Thiềm cũng không có trả lời.



“Này, Tân Đường, bây giờ nếu cậu không có chuyện gì thì đến nhà máy giúp bọn tôi quan sát chút đi, tôi phải đến viện 24, bên đó làm thực nghiệm, chắc là hôm nay lại phải làm đến hai giờ.”




Mạnh Tân Đường sau khi ngnhe thấy tiếng quát kia của Thẩm Thức Thiềm, thì trong lòng đã biết không ổn rồi, nhưng hiện trường còn hỗn loạn hơn hắn nghĩ rất nhiều, hắn từng thấy tin tức người nhà bệnh nhân gây sự với bác sĩ, lần trước cũng đã trải nghiệm cuộc gây rối không tính là nghiêm trọng ở bệnh viện, thời khắc này hắn cũng run sợ trong lòng, hắn cũng không biết vì sao, trong tay gã đàn ông kia đang cầm một con dao gọt trái cây.



Thẩm Thức Thiềm vẫn đang mặc đồ phẫu thuật, khẩu trang cũng không tháo xuống, chân mày cau lại đứng đối giằng co với đám người trước mặt. Tay trái cậu kéo Hứa Ngôn Ngọ ra sau lưng mình, không để thiếu niên tức đỏ mặt ở phía trước.



“Anh bình tĩnh lại, nghe tôi nói, vừa nãy tôi đã nói rõ ràng tình huống với anh rồi, chúng tôi đã hỏi thăm nhân viên liên quan, cũng coi camera giám sát, bệnh nhân đã không điều trị theo đơn thuốc dùng sau khi hồi phục của bác sĩ chúng tôi. Trước khi làm phẫu thuật lần này chúng tôi cũng đã nói tính chất phẫu thuật, hậu quả có thể xảy ra cho người nhà, người phụ nữ này cũng đã ký tên rồi, anh không thể gây rối như vậy.”



“Tao gây rối? Ba tao đã chết trên bàn phẫu thuật rồi mày còn nói tao gây rối? Chị tao không biết gì hết mày để chị tao ký! Đây chẳng phải là ăn hiếp tụi tao rõ ràng sao! Những chuyện khác tao mặc kệ, ba tao chết trong đó, lần trước phẫu thuật xong tụi mày nói rất thành công, lần này coi là cái chuyện gì nữa? Tụi mày xem mạng người như cỏ rác.”



Mạnh Tân Đường không quan tâm những người khác, quăng đồ trong tay qua một bên, bước đến chỗ Thẩm Thức Thiềm. Lúc đó hắn cũng chỉ còn lại một suy nghĩ, mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải đứng bên cạnh cậu.



Ai ngờ gã đàn ông kia trong lúc hỗn loạn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy vài người đang chạy đến, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, giống như nổi điên gào lên: “Tụi mày ỷ đông người muốn đánh nhau phải không! Tao nói cho tụi mày biết không đưa tiền bồi thường cho tao tao sẽ kiện chết tụi mày! Đây là một mạng người!”



Con dao trong tay gã đàn ông vẫn luôn quơ loạn xạ, người nhà ở phía sau giống như cũng mất lý trí cứ đi theo, có một phụ nữ vừa khóc vừa đến ngăn bọn họ lại, nhưng lập tức bị mấy gã đàn ông đẩy qua một bên.



Ai cũng không biết con dao đó cuối cùng đâm ở đâu, vài y tá chỉ nhìn thấy máu bám vào con dao đó, nháy mắt hét toáng lên.



Thẩm Thức Thiềm vẫn cứ đứng ở trung tâm hỗn loạn, gắt gao túm lấy Hứa Ngôn Ngọ không cho cậu ta đi ra phía trước, cậu chỉ cảm thấy khi gương mặt gã đàn ông kia vừa nhào đến chỗ mình, bỗng được một thân ảnh quen thuộc chắn ở trước, ngay sau đó, chính là từng tiếng hét lên.



Vẫn là đổ máu.



Hứa Ngôn Ngọ cuối cùng cũng thoát khỏi Thẩm Thức Thiềm, Thẩm Thức Thiềm còn nghe thấy cậu ta giận dữ, tiếng nói liều mạng: “Tao đ* mẹ mày!”



Cậu thấy Hứa Ngôn Ngọ giống như thú dữ phát điên xông về phía đám người kia, mà trong não mình vang lên ong ong, vậy mà lại nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của mẹ.



Trưởng khoa không thể tiến lên trước, nhưng vì tiếng chửi này, khiến ông cuối cùng cũng ghép được cái tên “Hứa Ngôn Ngọ” với người trong trí nhớ.



Cũng phải mười năm rồi, mười năm trước, thiếu niên tên “Ngôn Ngọ”, cũng từng chửi câu này, còn chảy máu mũi và nước mắt đầy mặt.



Hôm ấy, Thẩm Thời Tuần qua đời.