Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng
Chương 2 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Dịch: LTLT
Nếu như trước đây, có người nói với Mạnh Tân Đường nhất kiến chung tình gì đó, hắn sẽ trả lời lại một câu: “Nhảm nhí.”
Bài hí của hôm nay có lẽ đã đến đoạn kết rồi, nhóm người tóc hoa râm kia lại cãi nhau ầm ĩ trêu ghẹo một hồi sau đó cầm ghế đẩu nhỏ, áo khoác lớn lên rồi tản đi. Nhưng cậu thanh niên lại chẳng động đậy, cậu gác đầu lên trên thân đàn tỳ bà, ngồi duỗi thẳng chân ra, trông có vẻ uể oải.
Ở phía xa có một ông cụ bước đến, quả hạch đào trong tay xoay chuyển rất mượt, xa xa chỉ nghe thấy ông ấy hét: “Ồ, Tiểu Thẩm hôm nay không đi làm à?”
“Tối hôm qua trực ca đêm, hôm nay cũng vậy.”
“Hai ngày liên tục sao?”
“Đổi ca với người khác.”
Chỉ nghe thấy giọng nói của cậu ấy, nhìn thấy góc nghiêng khi cậu ấy dựa vào đàn tỳ bà, Mạnh Tân Đường cũng đã vô cùng muốn biết đây là một người như thế nào.
Hắn tiến lên phía trước hai bước, cách cậu ấy càng gần thêm một chút. Gạch lót trên mặt đất không bằng phẳng lắm, hắn không để ý dưới chân, giẫm lên một hòn đá khá lớn. Cũng may là đi từ từ, không đến nỗi phải lắc lư người. Mạnh Tân Đường cuối đầu, hơi nghiêng chân, đá hòn đá đó đến dưới chân tường.
Có lẽ là âm thanh lăn lông lốc của hòn đá đã thu hút sự chú ý của cậu thanh niên, cậu chợt quay đầu, nhìn về phía Mạnh Tân Đường. Không hề phòng bị nên đã có lần đối diện đầu tiên.
Mạnh Tân Đường vẫn luôn muốn nhìn tướng mạo của cậu thanh niên đó, nhưng lúc này khi người ta thật sự quay đầu lại, nhìn qua đây, hắn lại đặt lực chú ý sai chỗ — Thứ đầu tiên đập vào mắt, lại là đầu tóc của cậu ấy. Bởi vì trong lúc quay đầu bị thân đàn tỳ bà sượt qua trán, lúc này phần tóc phía trước trán của cậu rất lộn xộn, không có quy tắc mà nằm vểnh lên. Giờ Mạnh Tân Đường mới phát hiện, tóc cậu thanh niên này thì ra là hơi ướt. Có lẽ là trực xong ca đêm, mới vừa về nhà tắm rửa?
Thật ra nhìn tổng thể, cậu ấy trông rất già dặn chững chạc, nhưng khi mà cậu ấy nhìn về phía hắn, Mạnh Tân Đường lại bị một luồng khí thiếu niên không thể che đậy đánh úp vào mắt, không biết có phải là do liên quan đến đầu tóc hơi ướt này không?
Cậu thanh niên khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn.
Mạnh Tân Đường cũng đáp lễ lại như vậy.
Hắn lại nhấc bước chân, lần này đứng ở bên cạnh cậu.
Có lẽ là không nghĩ rằng hắn sẽ bước đến, trong mắt cậu thanh niên tựa như lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa. Cậu lịch sự đứng dậy, vẫn ôm đàn như cũ.
“Xin lỗi, mạo muội làm phiền.” Mạnh Tân Đường mỉm cười gật đầu với cậu, “Vừa mới nghe thấy ca khúc cậu đàn, cảm thấy thật là hay.”
Tiếp lời với người khác như này, là lần đầu tiên của Mạnh Tân Đường. Nói hết câu, chính bản thân hắn cũng cảm thấy vừa vụng về lại nhạt nhẽo, hỏng bét cực kì.
“Cảm ơn.”
Đối thoại cứ như vậy mà ngừng lại ở đây, Mạnh Tân Đường đưa tay, đẩy gọng kính kim loại, mắt cũng không chớp lấy một cái liền bắt đầu nói dối: “Là thế này, em gái tôi vẫn luôn kêu gào muốn học đàn tỳ bà, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu là thầy giáo chuyên nghiệp, còn muốn hỏi cậu có nhận học sinh hay không.”
Cậu thanh niên hơi nghiêng đầu, trong mắt ẩn giấu ý cười cân nhắc, giống như là nghe thấy câu nói vừa thú vị lại vừa đáng giá suy ngẫm gì đó.
Hắn đưa bao thuốc lá ra, hỏi: “Hút một điếu không?”
Tay Thẩm Thức Thiềm đút bên trong túi quần đùi, cượt nhạt lắc đầu: “Tôi không thích cái thứ này.”
Rất nhanh Mạnh Tân Đường liền dụi tắt điếu thuốc, nửa điếu còn lại cứ như vậy mà bị vứt vào trong thùng rác.
“Ơ?” Thẩm Thức Thiềm khó hiểu, “Không hút nữa?”
“Ừ, đi thôi.”
Nói xong, Manh Tân Đường vừa bước đến trước mặt Thẩm Thức Thiềm, đến cửa, đưa tay vén màn trúc lên chờ cậu bước vào.
Trong đại đường, Ngụy Khải Minh vẫn ngồi ở chỗ ban nãy, một cậu nhóc đứng ở bên cạnh, nghe gã sắp xếp món ăn.
Trà trên bàn đã nguội được dọn đi, nhưng mà có lẽ là do buôn bán quá tốt, vũng nước kia vẫn chưa được lau sạch. Bản thân Mạnh Tân Đường vốn tính ngồi ở chỗ đó, không ngờ Thẩm Thức Thiềm đã đến trước hắn một bước, ngồi xuống. Cậu vội gọi một anh chàng đi ngang qua cầm khăn đến lau.
“Thức Thiềm, cậu muốn ăn mì gì?” Ngụy Khải Minh cách cái bàn hỏi.
“Tôi không kén ăn, gì cũng được.”
“Vậy thì đều làm cà chua trứng gà đi, cho thêm chút mì tương đen.”
Đột nhiên Thẩm Thức Thiềm nói chen vào: “Nhưng mà quán này của anh là quán trà xanh mà, chúng ta ở đây ăn cơm có thích hợp không vậy?”
Ngụy Khải Minh cười rất không đứng đắn, còn nháy mắt ra hiệu với anh chàng bên cạnh. Anh chàng đó gật nhẹ đầu, ở trong quầy thu ngân lấy ra một cái bảng đứng đến, để ở trên mặt bàn.”
“Chỉ dành cho ông chủ và bạn bè”
Thẩm Thức Thiềm nghiêng người nhìn thoáng qua, lập tức bật cười thành tiếng, liên tục gật đầu: “Ông chủ Ngụy rất lợi hại.”
Mạnh Tân Đường đã sớm quen với sự mặn của Ngụy Khải Minh rồi, không quan tâm đến gã. Hắn hỏi Thẩm Thức Thiềm: “Thức Thiềm, là hai chữ nào vậy?”
Thẩm Thức Thiềm nghiêng đầu nhìn hắn, cười cười, sau đó duỗi một ngón tay ra, chấm vào vũng nước nhỏ ở trên bàn mà Mạnh Tân Đường làm đổ. Ngón tay dính nước nhấc lên hạ xuống ở trên bàn, liền xuất hiện hai chữ.
Thức Thiềm.
Khiến người nhìn thấy phải ngây ra.
Mạnh Tân Đường chỉ cảm thấy mọi cử động của con người này có mùi vị khác biệt, ngay cả khi cúi mày cụp mắt hoàn thành hai chữ này, cũng vẫn thành tranh.