Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 3 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


Dịch: LTLT



Gần đây Mạnh Tân Đường hầu như ngày nào cũng đến trình diện ở tiệm trà, còn chịu khó hơn ông chủ Ngụy Khải Minh nữa. Ngụy Khải Minh càng ngày càng khó hiểu, cái tên này sao đột nhiên lại rãnh rỗi đến thế, giống như một kẻ thất nghiệp vậy. Gã cũng rất là vất vả, truy hỏi mấy ngày trời mới nạy ra được mấy câu có chút tin tức từ trong miệng của Mạnh Tân Đường.



“Có một vị tiền bối xảy ra chút chuyện, hiện đang xử lý, tất cả mọi người đang tiếp nhận thẩm tra, trong thời gian ngắn cũng sẽ không phụ trách bất kỳ công tác nghiên cứu nào.”



“Tiếp nhận thẩm tra?”



Ngụy Khải Minh vô cùng kinh ngạc, gã đại khái biết Mạnh Tân Đường đang nghiên cứu cái gì, nhưng mà không ngờ rằng còn có loại chuyện này. Gã do dự một hội, ló đầu ra nhỏ tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”



Mạnh Tân Đường ngẩng đầu, xuyên qua mắt kính nhìn dáng vẻ cuống cuồng vội vã của gã, rồi lại cuối đầu xuống đọc báo tiếp.



“Chuyện nhạy cảm, không nói thì tốt hơn.”



Dù sao cũng là chuyện liên quan đến cơ mật, Ngụy Khải Minh không muốn bị mời đi uống trà, nên liền biết điều không hỏi nhiều nữa, chỉ là hỏi thêm một câu: “Vậy cậu không sao chứ?”



Mạnh Tân Đường lắc đầu, cầm cây kéo trên bàn, xoẹt xoẹt một tiếng, miếng cắt đầu tiên rơi ra.



“Tôi đã được thẩm tra xong rồi, đang chờ sắp xếp kế tiếp.”



“Được.” Ngụy Khải Minh thu vai lại, uống hớp trà, “Cái khác tôi cũng không hiểu, cậu không sao thì tốt.” Gã lại nghiêng đầu, nhìn thứ đồ không thể tin nổi ở trong tay đối phương, chép miệng hỏi, “Đại ca, bây giờ đã là thời đại gì rồi, loại chuyện cắt báo này, là sở thích của đời ông nội tôi thì phải?”



Mạnh Tân Đường khẽ cười một tiếng, nháy mắt với gã: “Còn không mau gọi ông?”



“Biến, biến, biến.”



Đọc xong báo hôm nay, đem nội dung muốn giữ lại dán cẩn thẩn lên quyển sổ dán báo của mình, Mạnh Tân Đường mới thở phào một hơi, sắp xếp gọn gàng đồ vật ở trên bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời ở bên ngoài, đoán chừng thời gian một chút liền muốn rời đi. Ngụy Khải Minh muốn giữ hắn lại ăn cơm, Mạnh Tân Đường từ chối.



“Tân Sơ muốn đến chơi, về nhà nấu ăn cho con bé.”



Mạnh Tân Đường cầm lấy đồ đạc rồi đi ra ngoài, bước xuống lầu, không tự chủ mà liếc nhìn về hướng cửa hông. Bữa cơm ngày hôm đó trò chuyện vui vẻ, nhưng hắn đến đây nhiều ngày liền như vậy mà vẫn không gặp lại Thẩm Thức Thiềm.



Đổi tay cầm quyển sổ, hắn nhấc chân bước về phía cửa hông. Thật ra cũng không ôm hy vọng nhiều, chẳng qua là muốn thử vận may thôi, nhưng có lẽ thật sự có duyên, nên cứ gặp lại, vén rèm lên, Mạnh Tân Đường thật sự nhìn thấy cậu.



Lần này bên ngoài không có ai hát hí, một mình Thẩm Thức Thiềm ngồi xổm ở chỗ bóng mát nhỏ xíu dưới chân tường kia, trong tay kẹp một điếu thuốc. Cậu nheo mắt lại, ánh mắt trôi đến những viên gạch trên mái nhà ở phía xa xa, quần áo trên người có hơi nhăn, bộ dáng cũng không có tinh thần mấy.



Mạnh Tân Đường lập tức gọi cậu, Thẩm Thức Thiềm quay đầu lại, ngược sánh mà nhìn về phía hắn. Hắn liền bước đến chỗ cậu.


Một người nghiên cứu vũ khí công trình quân sự, sở thích nghiệp dư cắt báo, cậu rất khó thấy hắn hợp với nhà bếp.



“Ba mẹ tôi bận công tác, cho nên có một khoảng thời gian rất dài, đều là tôi chăm sóc cho em gái mình, cũng nhờ vậy mà luyện được tài nấu ăn.” Mạnh Tân Đường mỉm cười nghiêng đầu, khẽ đẩy mắt kính “Nấu cũng tạm được, nếu sau này có cơ hội, có thể nấu cho cậu nếm thử.”



“Vậy thì tôi rất là mong đợi đó.”



Lúc sắp chia tay, hai người hẹn chín giờ sáng thứ bảy gặp nhau, Mạnh Tân Đường qua đón Thẩm Thức Thiềm.



Mạnh Tân Đường về đến nhà, Mạnh Tân Sơ đã ngồi xếp bằng trên sô pha ăn hàng. Nhìn cái túi đồ ăn, Mạnh Tân Đường có hơi khó tin hỏi cô: “Chẳng phải em giảm cân để chụp ảnh cưới sao?”



Mạnh Tân Sơ nhét một nắm vào miệng, vừa dùng sức nhai vừa tức giận nói: “Không chụp nữa! Không cưới nữa!”



Được, lại cãi nhau nữa rồi. Em gái hắn và chồng sắp cưới, không thể nói là ba ngày một trận nhỏ hai ngày một trận lớn, nhưng cũng là thường xuyên muốn diễn tranh luận tam quan. Đối với Mạnh Tân Đường mà nói đều không phải chuyện lớn gì, hắn thật sự không hiểu bọn họ đang cãi cái gì.



“Anh nói coi, em chỉ xem ảnh bạn em gửi chụp đám bạn học của em cùng nhau ăn cơm, nói mấy câu bạn học này bạn học kia càng ngày càng đẹp trai, anh ấy liền tức giận. Anh nói cái người đó sao lại nhỏ nhen như vậy chứ, chuyện này có gì mà tức giận, ngày nào em cũng kêu la nam thần của em đẹp trai đó, sao anh ấy không tức giận mỗi ngày đi?”



Mạnh Tân Đường đang cắt rau bị em gái của mình hỏi chuyện linh tinh, hắn gạt rau trên thớt qua một bên, đưa mắt hỏi: “Em hỏi anh à?”



Mạnh Tân Sơ nghẹn lời, bất đắc dĩ nuốt xuống đồ ăn trong miệng, dựa vào tủ chén thở dài: “Cùng phải, anh là một người đàn ông già độc thân, sao biết những chuyện này.”



“Còn muốn ăn cơm không?” Mạnh Tân Đường bình tĩnh uy hiếp.



Mạnh Tân Sơ “Aiz” một tiếng: “Ăn ăn ăn, nhưng mà đây là sự thật.”



Cô chọc vào eo Mạnh Tân Đường, Mạnh Tân Đường bị ngứa né qua, trong miệng cảnh cáo: “Đừng nghịch.”



“Anh, lúc trước em còn nghĩ, anh còn chưa kết hôn nữa, em thì sắp lấy chồng trước rồi. Trong lòng anh có phải không thoải mái không? Anh nói thật cho em, anh tốn công tốn sức nuôi em khôn lớn, nếu anh không thoải mái thì em không cưới tên đàn ông nhỏ nhen kia nữa.”



Mạnh Tân Đường chỉ thấy vừa vô lý vừa kỳ lạ: “Anh không thoải mái chuyện gì?”



“Cô đơn nè, xấu hổ nè, hoang mang nè. Tuy nói đàn ông 40 là một nhành hoa, nhưng cái bông hoa của anh sau khi chia tay với chị Tiêu Chi thì cũng không mọc thêm bông nào, anh sắp thành cây vạn tuế rồi.”



Mạnh Tân Đường cảm thấy cái loại tranh luận không thú vị này không có chút ý nghĩa gì lại lãng phí sinh mệnh, đuổi Mạnh Tân Sơ đi luôn.



Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, khi Mạnh Tân Đường bắt đầu thu dọn mớ rau, trước mắt xuất hiện dáng vẻ Thẩm Thức Thiềm ngồi xổm hút thuốc hôm nay. Hắn dừng động tác lại, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, ngây người.



- hết chương 3-