Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng
Chương 4 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Dịch: LTLT
Thẩm Thức Thiềm dẫn Mạnh Tân Đường đến cửa hàng bán đàn ở sâu trong một ngõ phố, là nơi từ sầm uất trở nên yên tĩnh, dấu chân người dần biến mất. Bị cây đa lớn che khuất, bảng hiệu khắc gỗ nền đen chữ vàng chỉ lộ ra một góc nhỏ, nhìn qua thật sự bí mật.
Vừa xuống xe, Thẩm Thức Thiềm vịn cửa xe dưới ánh nắng ngáp một cái.
“Tối qua ngủ không ngon sao?” Mạnh Tân Đường thấy kỳ lạ, dọc theo con đường này Mạnh Tân Đường nhìn thấy cậu đã ngáp ba cái rồi. Nhưng tối hôm trước rõ ràng hắn đã liên lạc với Thẩm Thức Thiềm, xác định cậu không có làm việc lúc đó, còn cố ý nói câu “ngủ sớm chút”.
“Ngủ muộn, 4 giờ tôi mới ngủ được.” Thẩm Thức Thiềm vỗ vỗ miệng, khiến bản thân tỉnh táo lên một chút, “Khoảng thời gian trước để dành không ít phim, tối hôm qua không kiềm được, đều coi hết.”
Bọn họ ra ngoài coi như vẫn còn sớm, ánh nắng vẫn chưa gắt lắm, nhưng lại vừa vặn chiếu rõ ràng gương mặt của Thẩm Thức Thiềm. Mạnh Tân Đường dời ánh mắt đi, nói đùa: “Đây không giống chuyện người dưỡng sinh sẽ làm.”
Lúc này Thẩm Thức Thiềm đi ở phía trước, cậu mở cửa ra đứng lại, tay kia đẩy mắt kính, xoa xoa đôi mắt ửng đỏ, câu trả lời nói ra vừa ngắn gọn lại độc đoán.
“Thỉnh thoảng phóng túng, không ảnh hưởng gì.”
Phong cách cá nhân của câu này quá rõ ràng, Mạnh Tân Đường nghe thấy thì bật cười.
Ông chủ của cửa hàng trẻ tuổi không ngờ, mặc áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, trong mắt Mạnh Tân Đường, giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp, vả lại không giống người liên quan đến nhạc cụ dân tộc. Cậu ta đang ngồi sau quầy nghe nhạc, thấy bọn họ bước vào, lập tức nhấc cằm, chào hỏi.
“Chào buổi sáng sư huynh.”
“Chào.” Thẩm Thức Thiềm nghiêng người, xòe bàn tay ra, lịch sự giới thiệu Mạnh Tân Đường với cậu ra “Đây là bạn của tôi, đến chọn đàn cho em gái anh ấy.”
Cậu ta biết chuyện, đứng dậy đi ra ngoài: “Chào anh, tôi là Hứa Ngôn Ngọ.”
Hai người bắt tay, lại hỏi han mấy câu.
“Nếu đã coi như là sở thích, lại là người mới học, tôi đề nghị không mua đàn quá mắc.” Thẩm Thức Thiềm chỉ một cây đàn, “Cây này được.”
Hứa Ngôn Ngọ cầm cây đàn đó đến, lại lấy móng tay từ trên quầy.
“Đàn tỳ bà hồng mộc thanh thủy, cây đàn thứ hai của rất nhiều người, so với đàn luyện tập bình thường nghe hay hơn rất nhiều, đàn chơi cũng được, có thể nói là một cây đàn thích hợp. Anh có thể cảm nhận thử.”
Trên tay đột nhiên bị đặt lên một cây đàn, Mạnh Tân Đường nâng thứ đồ mình chưa từng sờ qua, không biết phải đặt nó thành gốc độ gì, chợt sinh ra một loại cảm giác “bước nhầm vào chỗ sâu của hồ sen”. Hắn cười gượng nhìn Thẩm Thức Thiềm, phát hiện đối phương cũng đang cười trộm.
Trong xe một lần nữa quay lại sự yên tĩnh, Mạnh Tân Đường quay đầu lại, nói với cậu: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, giờ tôi phải đi đón một cô gái.”
Thẩm Thức Thiềm biết nhất định là có chuyện gì rất phiền phức, mới khiến Mạnh Tân Đường tạm thời thay đổi kế hoạch ban đầu. Cậu vội vàng gật đầu, nói: “Không sao, nếu gấp anh để tôi xuống ngay cửa trạm tàu điện ngầm phía trước cũng được.”
Mạnh Tân Đường mím môi, thở dài.
Khi xe quẹo qua, Mạnh Tân Đường lại chợt thay đổi chủ ý.
“Nếu cậu không có chuyện gì, cũng không thấy phiền phức, chúng ta có thể cùng ăn cơm như cũ, nhưng mà có lẽ phải thêm một cô gái cần phải khuyên bảo.” Mạnh Tân Đường dừng một chút “Nói thật, tôi đoán tâm trạng cô ấy giờ đang rất tệ, tôi không giỏi an ủi người khác, cũng muốn tìm cậu giúp đỡ một chút.”
Thẩm Thức Thiềm hình như do dự một hồi, nói: “Thật ra tôi cũng không có kinh nghiệm gì. Có thể hói là vì sao không?”
Gặp một cái đèn đỏ, Mạnh Tân Đường dừng xe.
“Cậu cũng biết, đợt này tôi vẫn luôn nghỉ phép. Thật ra cũng không phải tự nguyện nghỉ phép, một dự án tôi tham gia, một vị tiền bối nắm giữ rất nhiều tình huống nửa tháng trước đã mất tích, mãi không tìm được. Cấp mật của người đó rất cao, nếu như mất tích, căn bản chỉ có hai loại tình huống. Một là đã bị cưỡng ép xuất cảnh, sống chết không rõ, hai là…”
Đèn báo hiệu phía trước chuyển sang màu xanh, Mạnh Tân Đường chạy xe về phía trước, sau khi ngừng lại một chút tiếp tục nói: “Chạy trốn.”
Khi nói ra hai chữ này, trong lòng Thẩm Thức Thiềm cũng căng thẳng.
“Dù là loại tình huống nào, cũng đã không thể cứu vãn.”
Đây là lĩnh vực Thẩm Thức Thiềm chưa từng tiếp xúc đến, cậu chưa từng ở trong cái gọi là “thời đại hòa bình” nghĩ đến chuyện cưỡng ép, chạy trốn như này.
“Ông ấy năm nay đã 65 tuổi, dù là kỹ năng chuyên nghiệp hay là nhân phẩm đều rất đáng khâm phục, không có ai tin ông ấy sẽ chạy trốn. Nhưng truy xét các kiểu đều không có bất kỳ manh mối nào. Cô gái vừa mới gọi điện thoại là học sinh duy nhất ông ấy chính thức thu nhận, khoảng thời gian trước cô ấy vẫn đang tiến hành đóng cửa làm việc, hôm nay vừa mới biết chuyện này, lại nghe thấy một vài tin tức liên quan đến kết quả xử lý.”
Thầm Thức Thiềm yên lặng một lát, dùng thanh âm có chút nặng nề hỏi: “Tin tức gì?”
“Chuyện quan trọng, dựa theo quy định, chỉ có thể dựa theo tình huống xấu nhất mà sắp xếp công việc sau này.”
Tình huống xấu nhất, vị tiền bối kia chạy trốn, cơ mật liên quan bị tiết lộ.
Thẩm Thức Thiềm nhắm mắt. Xử lí kiểu này, đúng là tàn nhẫn vô cùng.