Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 7 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


Dịch: LTLT



Mạnh Tân Đường bất giác nhìn Thẩm Thức Thiềm. Thẩm Thức Thiềm vẫn ung dung đứng đó, mặc cho Hứa Ngôn Ngọ dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá mình.



“Mệt mỏi?” Hứa Ngôn Ngọ dáng vẻ trông không tin tưởng lắm, nhưng cậu ta thấy Mạnh Tân Đường cũng không nói gì, lúc cậu ta nhìn qua còn gật đầu với cậu ta, thì không có truy hỏi nữa.



Ra khỏi cửa hàng lên xe, Mạnh Tân Đường mới hỏi Thẩm Thức Thiềm vì sao phải nói dối.



“Thằng nhóc này nghĩ nhiều lắm, sức liên tưởng còn vô cùng phong phú, thích đoán mò.”



Thẩm Thức Thiềm nói như vậy, Mạnh Tân Đường lại suy nghĩ, vẫn cảm thấy không đúng lắm. Trước khi chia tay, hắn lại không yên tâm dặn dò Thẩm Thức Thiềm, sau này gặp phải loại chuyện đánh bác sĩ này thật sự phải tránh đi, tránh không được cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng ngoan ngoãn đứng đó không đánh trả. Thẩm Thức Thiểm mỉm cười đồng ý, nói sao bọn họ ai cũng thích lên lớp cậu.



Chờ xe đi được một đoạn, trong lòng Mạnh Tân Đường bỗng nhiên lộp bộp một cái, vỗ trán, mới nhớ ra mình mãi lo quan sát cảm xúc của Thẩm Thức Thiềm, không có hỏi vết thương cũ ở vai cậu là thế nào. Nhân lúc kẹt xe, hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Thức Thiềm.



Thẩm Thức Thiềm trả lời cũng rất nhanh, đơn giản, nói là trước đây không cẩn thận bị gãy, đã không sao rồi.



Hôn lễ của Mạnh Tân Sơ sắp đến, vợ chồng trẻ không thể trong lúc cãi nhau giành chút thời gian để bận việc lớn việc nhỏ cho hôn lễ, thực sự loạn thành một đống. Đúng lúc gần đây Mạnh Tân Đường không có việc gì, Mạnh Tân Sơ liền giống như nhặt được đại bảo bối từ trên trời rơi xuống, ngày nào cũng kéo Mạnh Tân Đường bận rộn theo.



“Muốn kiểu chữ nào?”



Mạnh Tân Sơ nằm sấp trên bàn trà, cầm một tờ giấy chữ mẫu Mạnh Tân Đường viết cho cô, chọt vào kiểu Mạnh Tân Đường quen viết: “Kiểu này được rồi.”



Mạnh Tân Đường liếc mắt nhìn, sau đó nhấc bút, viết xuống thiệp cưới đầu tiên.
“À còn nữa.” Mạnh Tân Sơ vỗ đùi Mạnh Tân Đường “Động đất ở Vấn Xuyên cậu ấy còn đi cứu trợ thiên tai, tụi em đều không biết, vẫn là sau này nghe một nam sinh rất thân với cậu ấy nói, chỗ cậu ấy đi là tâm địa chấn, là người trong nhóm nhân viên y tế đi vào đầu tiên, rất lâu không có liên lạc được. Tóm lại, đây chính là anh hùng đó!”



Khi nói đến đây, trong mắt Mạnh Tân Sơ lóe lên ánh sáng sùng bái, so với lúc nhắc đến sao nam yêu thích còn sáng hơn. Cuối cùng cô kéo tay Mạnh Tân Đường, ra kết luận: “Dù sao trong những người bên cạnh em, cậu ấy tuyệt đối là thần tượng của em, tồn tại giống như nam thần.”



Mạnh Tân Sơ đi rồi, Mạnh Tân Đường vẫn còn chưa lấy lại sức. Nhưng mà nghe những miêu tả về Thẩm Thức Thiềm, hắn hầu như đã có thể phác họa ra được con đường mà Thẩm Thức Thiềm từng đi, nỗi đau từng trải, sống động đến mức khiến hắn khó khăn hít thở.



Hắn đứng dậy, rót cho mình một ly trà. Có vài giọt trà bị đổ ra bên ngoài, hắn lấy ngón tay chạm lên trên nước, ma xui quỷ khiến, viết một cái tên.



Hình như trong nháy mắt viết ra cái tên này, khung cảnh trước mắt chồng lên vào cái ngày ở quán trà.



Nhìn chăm chú hai chữ kia chầm chầm khô đi, trong lòng hắn có xúc động, còn có chờ mong, hắn chưa từng nảy sinh tình cảm như này với đàn ông, dù đã từng yêu đương, giống như cũng không có nồng nàn như vậy. Hắn không biết tâm trạng thế này có phải đã có thể gọi là thích được hay chưa, hoặc là, đã có thể bước sâu thêm một bước, trèo đến cái chữ “yêu” kia.



“Yêu đương với đàn ông, có phải rất vất vả không?”



Cầm ly trà, hắn khẽ cười một tiếng, đột nhiên cảm giác câu hỏi này của bản thân thật sự ngu ngốc.



Mạnh Tân Đường đặt ly trà lên bàn, lại ngồi xuống, để thiệp mời ngay ngắn trước mặt, lại cẩn thận đẩy ly trà ra xa hơn một xíu. Vừa định đặt bút xuống, lại ngừng, đầu bút treo lơ lửng viết thử mấy lần, hắn nhíu mày nghiêng đầu, cúi người, rút hai trang giấy nháp từ trong ngăn kéo ra.



Đầu bút cọ xát trang giấy, phát ra tiếng kêu sột soạt.



Chờ đến khi hắn cảm thấy hài lòng, chính thức viết thiệp mời, trên hai trang giấy nháp kia đã phủ kín ba chữ “Thẩm Thúc Thiềm”, chi chít, chằng chịt, giống như nỗi thầm mến không muốn người khác biết lại không kiềm nén được.