Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 1 : Rơi xuống nước
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Năm mười một tuổi Diệp Nha bị cha mẹ bán vào Tôn phủ làm nha hoàn.
Tính tình nàng hiền lành, từ lúc vào Tôn phủ, nàng thường xuyên bị các
tỷ muội khác khi dễ, nhưng hầu như việc gì có thể chịu đựng nàng đều
nhẫn nhịn bỏ qua. Không cam chịu thì có thể làm gì? Phản kháng lại sao?
Nếu ngày nào cũng phải đấu tranh lục đục với nhau như vậy, không bằng
nàng chăm chỉ làm nhiều việc hơn một chút để cuộc sống được bình yên. Về sau, bọn họ thấy nàng không phản kháng nên không thèm để ý, cũng không
hùa nhau khi dễ nàng nữa.
Nhưng trên đời vẫn còn có cái gọi là “trong phúc có họa, trong họa có
phúc”, tính cách an phận không tranh đấu của nàng đã lọt vào mắt xanh
của quản gia Tôn phủ, hai năm sau nàng được điều sang làm việc ở phòng
bếp, nhưng sau đó biết nàng thực ra không có khả năng nấu ăn, lại điều
nàng vào hầu hạ trong khuê phòng của các tiểu thư. Nếu so với việc phải
giặt quần áo, quét sân trong mùa đông khắc nghiệt năm đó, thì công việc
của Diệp Nha đã rất tốt rồi, nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Vì vậy cho dù
bị các tỷ muội hầu hạ trong phòng thiếu gia ghen ghét, khinh thường
nàng, Diệp Nha cũng không buồn để ý đến.
Kỹ năng thêu thùa may vá của nàng không tốt lắm, nhưng nàng là người
hiền lành hiểu chuyện, vì vậy cuộc sống ở khuê phòng cũng rất bình yên.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái ba năm ngắn ngủi đã trôi qua,
tiểu nha đầu gầy yếu trước kia, giờ đã tựa như cành liễu đâm chồi trở
thành một đại cô nương mắt hạnh má đào, ngũ quan thanh tú, khi bước đi
một đôi đẫy đà nhẹ nhàng lắc lư, chọc không ít gã sai vặt quay đầu lại
nhìn.
Diệp Nha không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp, dù sao trong phủ vẫn
còn ba vị tiểu thư quốc sắc thiên hương, nha đầu xuất thân bần hàn như
nàng thì tính là gì. Nàng không thích bị mấy gã sai vặt nhìn chằm chằm
bàn luận, nên thường xuyên làm việc trong khuê phòng, nếu quản gia không phân phó nàng cũng không bước ra khỏi cửa nửa bước.
Ngàn trốn vạn trốn nàng vẫn bị người ta theo dõi.
Khi nàng đang trên đường từ ngoài về, đột nhiên có hai gã sai vặt mặc
áo xám xông ra chặn đường nàng, một tên bịt miệng nàng, một tên trói tay chân của nàng lại, mang nàng đến hậu hoa viên, cuối cùng nhốt nàng vào
một cái đình giữa hồ. Trước khi rời đi một gã sai vặt còn cố sờ nắn ngực nàng, lại bị gã khác quở trách: “Nàng ta là người biểu thiếu gia nhìn
trúng, cẩn thận sau này nàng ta cho ngươi biết tay!”
Diệp Nha cảm thấy sợ hãi, nàng không muốn bị biểu thiếu gia bại hoại kia làm nhục, nàng muốn chạy trốn!
Tay chân đều bị dây thừng trói chặt, nàng dùng chút sức lực yếu ớt
đụng vào cái bàn khiến bình hoa trên bàn rơi xuống, mất rất nhiều thời
”Coi chừng là do bọn họ đi qua núi bên kia mua một cô nương về làm vợ
đó. Ba người họ cũng trưởng thành rồi, nói không chừng chuyện này là
thật đó!”
”Thật sao, vậy ta chắc chắn đó là nương tử của lão đại rồi, hắn đã hai mươi ba tuổi rồi còn gì!”
”Ai biết được, nhưng dù sao thì trong làng chúng ta sắp có thêm một cô vợ nhỏ rồi, haizz, hy vọng nàng là cô nương nhà tử tế, lỡ đâu nàng
được chuộc ra từ kỹ viện thì, chậc chậc...”
Toàn bộ lực chú ý của Tiết Thụ đều dồn vào hai khỏa tròn tròn mềm mại
kề sát vào lưng hắn, trong lòng hắn rất tò mò, nên không hề nghe thấy
lời xì xào bán tán của người khác. Nhưng Tiết Tùng nghe rõ mồn một, đôi
mi nhíu chặt lại, không biết trong lòng đang suy tính cái gì.
Tiết gia nằm ở phía đông bắc của làng Hồ Lô, chỉ là một ngôi nhà có ba gian phòng làm bằng cỏ tranh, cơ hồ chính là ngôi nhà cũ nát nhất thôn
rồi.
Tiết Bách đọc sách ở thị trấn chưa về, Tiết Tùng bước nhanh về phía
trước mở cửa, dặn Tiết Thụ đặt người trên lưng nằm xuống giường đất ở
phòng tây. Phòng tây vốn là phòng của Tiết Bách, là nơi hắn an tĩnh đọc
sách, bây giờ trong nhà có nữ nhân, đành phải chuyển hắn đến phòng đông
vậy.
Tiết Tùng đứng ngoài cửa đưa một bộ quần áo cho Tiết Thụ rồi nói: “Nhị đệ, đệ thay quần áo cho nàng đi, mặc y phục ẩm ướt rất dễ sinh bệnh,
còn nữa…đệ chỉ được phép thay quần áo, không được sờ loạn người nàng,
biết không? Ta ở bên ngoài đếm, nếu ta đếm xong mà đệ không đi ra, ta sẽ đi vào đánh mông đệ.” Dứt lời hắn bắt đầu đếm.
Tiết Thụ đã xem cô nương từ trên trời rơi xuống này nương tử của hắn,
tất nhiên không muốn thấy nàng bị bệnh, hắn nhanh tay thoát quần áo ẩm
ướt ra dùm Diệp Nha, ánh mắt không tự chủ được thoáng nhìn qua thân mình trắng nõn của nàng, hắn thấy nàng rất đẹp, vốn dĩ còn định kiểm tra
thân thể nàng, nhưng thấy đại ca đã đếm được một nửa, đành phải áp chế
cảm giác khác thường trong lòng, nhanh chóng thay bộ quần áo rộng thùng
thình của mình cho nàng, rồi ôm đống quần áo ướt sũng ra ngoài.
”Đại ca, đệ nên giấu xiêm y của nàng ở chỗ nào đây?” Hắn nhớ lúc tam
đệ kể chuyện cho hắn nghe đã nói ràng, phải giấu xiêm y ở nơi tiên nữ
không tìm thấy.
Tiết Tùng bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ vào thùng gỗ nói: “Đệ ra bờ sông
gánh nước đi, sẵn tiện giặt sạch xiêm y của nàng rồi phơi khô luôn. Chờ
nàng tỉnh lại, đệ hãy hỏi xem nàng có đồng ý ở lại làm nương tử của đệ
không.”