Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 2 : Thất thân

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Diệp Nha tỉnh lại, thấy mình nằm trên chiếc giường đất cứng rắn, bên cạnh còn có một nam nhân.



Nghiêm trọng nhất là, “chỗ nào đó” của nam nhân đang nằm sâu trong cơ thể nàng.



Trời tối nên nàng không thấy rõ khuôn mặt của nam nhân này, chỉ nghe

thấy tiếng thở dốc của hắn, cảm nhận được cơ thể hắn đang ra sức va

chạm. Cả người của hắn đều đè lên người nàng, hai tay nắm chặt thắt lưng nàng, đầu chôn vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả ra bên tai nàng, làm cho

nàng khó chịu muốn né tránh.



Nhưng đến lúc nàng muốn quay đầu lại, mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cảm giác nóng bỏng, đau đớn ở bên dưới càng ngày càng rõ rệt...



Cảnh tượng nhảy xuống hồ tự sát lại hiện lên trong đầu nàng, Diệp Nha

tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng không thể thoát khỏi kiếp nạn này sao?

Ngay cả chết cũng không thể?



Con người lúc hôn mê và khi tỉnh lại sẽ có chút khác nhau. Mặc dù từ

khi tỉnh lại Diệp Nha cũng không có bất cứ động tác gì, nhưng nam nhân

nằm trên người nàng vẫn cảm thấy được.



”Nương tử, nàng tỉnh rồi sao?” Lúc hỏi nàng, hắn hơi dừng hành động

lại, nhưng Diệp Nha vẫn cảm giác được “chỗ nào đó” của hắn đang trướng

phồng bên trong cơ thể nàng.



Giọng nói xa lạ truyền vào trong tai, Diệp Nha khiếp sợ nhìn mặt hắn,

ánh sáng mơ ảo nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấy đây không phải là khuôn

mặt rỗ của biểu thiếu gia, nàng thở phào nhẹ nhõm.



Sau đó lại trở nên giận dữ, dùng sức đẩy mạnh nam nhân trên người ra.

Dù đã không còn trong sạch, nhưng nàng cũng không muốn để người khác khi dễ.



Không ngờ hành động của nàng lại kích thích nam nhân, hắn bắt lấy tay

nàng nắm thật chặt hai bên hông hắn, cố gắng động mấy cái: “Nương tử, ta thấy rất thoải mái đó!”



Bên dưới bị ma sát liên tục khiến Diệp Nha đau đớn vô cùng, nghe được

lời nói vô sỉ của nam nhân, nàng đè nén không để khóc lên thành tiếng,

vừa bi thương vừa tuyệt vọng. Mặc kệ này người nam nhân là ai, nàng cũng đã mất cái quan trọng nhất của nữ tử.



Tiếng khóc của nàng càng ngày càng lớn, cuối cùng ngay cả thân mình cũng nhịn không được run rẩy.



Nam nhân luống cuống, hắn không biết tại sao nữ nhân bên dưới lại khóc.



Hắn dùng bàn tay thô ráp xoa lên khuôn mặt trắng noãn của Diệp Nha: “Nương tử, nàng đừng khóc...”



Giọng điệu của hắn rất chân thành, như một đứa nhỏ phạm lỗi, Diệp Nha sửng sốt một chút: “Vậy ngươi ra ngoài đi!”



Nam nhân thánh thật trả lời: “Tối rồi, phải lên giường ngủ.”



”Ý ta là...ngươi…ngươi ra khỏi người ta đi!” Diệp Nha thở mạnh, nén giận nói.




”Ừ.”



Tiết Bách ngồi dậy, dựa lưng vào tường đất hỏi: “Đại ca, tại sao lại

nhường nàng cho nhị ca? Huynh cưới nàng không phải tốt hơn sao?”



Lúc hắn trở về nhà, thấy phòng tây có một nữ nhân đang bất tỉnh, định

vào xem một chút, lại bị đại ca ngăn cản. Hắn chỉ nghĩ đơn thuần là đại

ca cứu cô nương đó, nhưng không ngờ đến buổi tối, đại ca lại bảo nhị ca

qua bên đó ngủ. Tuy rằng đại ca có dặn dò nhị ca không được chạm vào cô

nương đó, nhưng bây giờ... rõ ràng nhị ca đã làm chuyện đó với con gái

nhà người ta rồi!



Tiết Tùng thực sự rất buồn phiền.



Hắn cũng không muốn Tiết Thụ ép buộc cô nương nhà người ta như vậy,

hắn chỉ muốn để hai người ngủ chung một giường, nếu cô nương đó tỉnh lại cảm thấy danh tiết bị hao tổn, hắn sẽ bắt nhị đệ cưới nàng. Nếu nàng

nhất quyết rời khỏi đây, hắn cũng không ép buộc nàng ở lại. Điều kiện

trong nhà không tốt, không nhà nào nguyện ý gả nữ nhi cho hai đệ đệ của

hắn, hôm nay hắn làm trái với lương tâm mình, phá lệ một lần tạo cơ hội

cho nhị đệ, nhưng hắn thật sự không ngờ, nhị đệ ngốc của hắn lại biết

mấy việc nam nữ này!



Động tĩnh ở phòng tây dường như càng ngày càng lớn, cũng không biết

nàng có tự nguyện hay không... Cho dù là bị nhị đệ bắt buộc, hiện tại

cũng không còn cách nào, chỉ hy vọng ngày mai sau khi tỉnh lại nàng sẽ

không khóc nháo. Bọn hắn thực sự xin lỗi nàng... Hắn thề, hắn sẽ cố gắng kiếm tiền, không để nàng phải chịu ủy khuất, khiến nàng cam tâm tình

nguyện đi theo Tiết Thụ!



”Đại ca?” Thật lâu không thấy tiếng trả lời, Tiết Bách lớn tiếng một chút.



Nhận thấy được tầm mắt của Tiết Bách, Tiết Tùng mặt tỉnh bơ khép chân

lại, ngăn trở nơi nào đó mà hắn không khống chế được, giọng nói bình

thản: “Đệ cũng biết nhị ca của đệ đầu óc không tốt, nên ta muốn chiếu cố đệ ấy nhiều một chút, đệ an tâm đọc sách, chờ một thời gian trong nhà

có tiền, ta sẽ lo việc hôn sự cho đệ.” Hôn sự của nhị đệ xem như đã giải quyết xong, tam đệ mới mười sáu... Cũng may hắn thích đọc sách, năm sau có thể tham gia khoa cử thi tú tài, đến lúc đó sẽ có người coi trọng

hắn.



Tiết Bách không nghĩ tới Tiết Tùng lại đem đề tài này kéo tới trên

người hắn, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, sao huynh lại nói mấy lời này, đệ

chỉ muốn chuyên tâm đọc sách, huynh hãy lo cho lo hôn sự của mình trước

đi!” Vì lo cho hai huynh đệ bọn họ, không biết đại ca đã trải qua bao

nhiêu khổ cực, ngay cả đến việc lấy vợ của mình cũng xếp ra sau cùng,

thật sự là làm cho người khác thấy khó chịu.



Tiết Tùng không thèm nhắc lại, yên lặng tính toán chuyện ngày mai.



Không biết đến ngày mai, nàng rốt cuộc có chịu ở lại hay không?