Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 3 : Tên ngốc

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Sắc trời vừa sáng, khói bếp nhà Tiết gia đã bay ra.



Ngoại trừ Tiết Thụ tinh thần thoải mái, hai huynh đệ của hắn đều rất

trầm mặc, bọn họ cố ý thả nhẹ động tác rửa mặt ăn cơm của mình, sợ đánh

thức nữ nhân ở phòng tây.



Sau khi ăn xong, Tiết Tùng mang theo túi đựng tên, chuẩn bị đi cùng

với Tiết Bách, trước khi đi lại nhịn không được dặn dò nhị đệ ngốc của

hắn: “Một lát nữa nàng tỉnh lại, đệ không được khi bắt nạt nàng nữa.”



Vẻ mặt Tiết Thụ đều là ý cười: “Đệ có bắt nạt nương tử đâu!”



Tiết Tùng lắc đầu, cùng đi với Tiết Bách đang gấp lên thị trấn đi học, hai người sóng vai rời đi, hắn thừa nhận, hắn không dám ở nhà đối mặt

nàng, hắn sợ nàng khóc nháo. Tiết Bách thông minh tiếp tục im lặng,

không hỏi đại ca vì sao sớm như vậy đã muốn lên núi. Đi đến chỗ ngã rẽ,

bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó mỗi người đi theo một hướng khác,

nhưng bọn họ biết, cả ngày hôm nay chắc chắn bọn họ cũng sẽ lo lắng cho

hai người ở nhà.



Tiết Thụ trở lại phòng, thấy nương tử còn ngủ, nghĩ đến lời dặn dò

trước khi đi của đại ca, hắn quay ra sân sau, ôm bó củi đi nấu nước,

chuẩn bị để lát nữa nương tử có thể tắm rửa.



Vì vậy, đến khi Diệp Nha tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang ở trong một thùng gỗ thật to, chung quanh là hơi nước nóng ấm.



Nàng bị nam nhân ôm vào ngực, nam nhân đó đang giúp nàng chà lau đầu vai.



Bỗng nhiên nhớ đến đêm hôm qua, Diệp Nha khẩn trương nhắm mắt lại,

nhất thời không biết nên làm cái gì. Nàng bị người nam nhân luôn miệng

kêu nương tử này chiếm đoạt, mà nàng chỉ phản kháng vài cái ban đầu, sau đó thế nhưng có phản ứng... Đã như vậy rồi, bây giờ nên mở to mắt đối

mặt xấu hổ, hay vẫn tiếp tục giả chết?



Bàn tay to thô ráp cầm khăn chà lau xuống ngực nàng, Diệp Nha cũng bất chấp tất cả, giãy mạnh muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân, hai tay

che ngực: “Ngươi đi ra ngoài!”



Nàng biết, nữ tử mất trong sạch nên tự sát, nhưng nàng đã trải qua cảm giác thống khổ trước khi chết, nàng không có can đảm thử lại một lần

nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy mặc cho nam nhân này làm nhục, nàng

không làm được. Mờ mịt luống cuống, bây giờ nàng chỉ muốn tự bảo vệ bản

thân mình. Còn những chuyện khác, như là tại sao nàng lại rơi vào tay

nam nhân này, hắn là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau này phải làm

sao, nàng không có thời gian quan tâm tới.



Nàng cúi đầu trốn tránh, không dám nhìn mặt nam nhân này. Nàng sợ hắn

rất xấu, nếu vậy chuyện đêm qua nghĩ lại càng thêm kinh hãi.



Tiết Thụ nhìn thân hình trắng noãn của Diệp Nha, không rõ nương tử vì

sao muốn trốn hắn, hắn thong dong chà xát hai cái, thấy nàng vẫn cúi đầu ôm ngực không nói lời nào, duỗi tay phải tới giúp nàng: “Nương tử, để

ta lau dùm nàng, sẽ rất thoải mái đó.”



Diệp Nha né tránh tay hắn, quay lưng về phía hắn, ánh mắt quét nhanh chung quanh.



Gian phòng không nhỏ, ngay tại trên nền đất cạnh cửa sổ là một chiếc
Năm đó cha mẹ nhẫn tâm đem nàng bán làm nô tài, nàng cũng từng quỳ

xuống khóc cầu, nhưng cuối cùng nàng vẫn bị bán đi. Đến Tôn phủ, địa vị

của nàng là thấp nhất, bị người kêu đến kêu đi, không có một chút tôn

nghiêm, cuối cùng suýt chút nữa còn bị thất thân...



Trong lúc hoảng hốt, một bàn tay to lớn ấm áp bỗng nhiên phủ lên gương mặt của nàng, động tác mềm nhẹ thay nàng lau đi nước mắt. Diệp Nha

khiếp sợ ngẩng đầu, đã thấy nam nhân này không biết đứng lên từ lúc nào, trong mắt rưng rưng, đau lòng nhìn nàng, “Nương tử, nàng đừng khóc...”



Ma xui quỷ khiến, Diệp Nha hỏi ra một vấn đề.



”Tối hôm qua tại sao ngươi bắt nạt ta như vậy?” Nàng rất ủy khuất,

nàng sợ hãi khóc lóc cầu xin hắn, vì sao còn muốn làm như vậy với nàng!



Trong mắt Tiết Thụ hiện lên nghi hoặc, hắn bắt nạt nàng khi nào? Nàng

là nương tử của hắn, hắn hận không thể mỗi ngày đều tốt với nàng.



Nhìn ra hắn đang đờ đẫn, biết hắn không rõ, hai gò má Diệp Nha nóng

lên, nhắm mắt lại hỏi: “Tối hôm qua tại sao ngươi lại... Nằm đè lên

người ta? Hay là do đại ca ngươi dạy ngươi?” Nếu là như vậy, đại ca hắn

chắc chắn không phải người tốt!



Tiết Thụ lập tức lắc đầu: “Không có, đại ca không cho ta chạm vào

nàng, nhưng đến nửa đêm, nàng giống như bị bệnh, cái trán ướt đẫm, còn

rất nóng, ta dùng khăn ướt lau người cho nàng, lúc lau đến mông nàng,

phía dưới của ta khó chịu vô cùng, sau đó ta nghĩ đến Đại Hoàng cũng

thường thường bổ nhào vào trên người mẫu cẩu run run, hình như rất sung

sướng, cho nên ta học theo nó, đúng là rất sung sướng đó. A, nàng nói ta bắt nạt nàng, chẳng lẽ là do nàng không thấy sung sướng sao?”



Lông mi hắn nhíu lại, đôi mắt phượng trong suốt vô tội nghi hoặc nhìn

nàng, giống như hắn căn bản không biết, vấn đề hắn vừa hỏi là vô sỉ cỡ

nào, khiến người ta không thể trả lời được.



Sung sướng sao? Bắt đầu là muôn vàn đau đớn, sau đó lại biến thành thủy triều cuộn trào mãnh liệt...



Nhưng vấn đề cơ bản ở đây không phải là có sung sướng có được hay không!



Hai gò má Diệp Nha như bị đốt nóng lên, xấu hổ xoay người không nhìn

hắn. Nhìn hắn làm gì? Ánh mắt vô tội của hắn, khiến nàng ngay cả lời

trách cứ đều không thể nói nên lời, hắn rõ ràng chính là một tên ngốc,

nàng có thể nói đạo lý gì với hắn?



Nàng không nói lời nào, trong lòng Tiết Thụ thấy bất an, hắn thử thăm

dò xoay người nàng lại, “Nương tử, nàng còn muốn đi hay không?”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lấy nhu thắng cương, lấy ngốc khắc

nhu, ta hết cứu được rồi, ai bảo ta đặc biết thích mấy tên ngốc chứ!!!



Ta chưa biết mần mấy vụ update chương như thế lào nên các bạn chịu khó

tìm kiếm xíu vậy!!! Ta cũng mới lần đầu edit, nên có j góp ý các bợn cứ

cmt thoải mái nha... ka ka