Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 4 : Lưu lại
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Có đi hay không? Diệp Nha cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đi, trên người nàng không có lấy một đồng, cũng không biết bên ngoài
thế nào, có thể bị Tôn phủ phát hiện bắt trở về hay không? Về nhà sao?
Không, cha mẹ chỉ biết bắt nàng bán lấy tiền, nếu biết biểu thiếu gia có ý đồ với nàng, nói không chừng còn chủ động tặng nàng cho hắn... Không
trở về nhà, nàng, một nữ tử yếu ớt có thể đi chỗ nào đây?
Nhưng nếu không đi, chẳng lẽ chấp nhận không danh không phận ở lại như vậy?
”Nương tử...” Diệp Nha ngồi im không nói câu nào, tâm Tiết Thụ tựa như đôi mày xinh đẹp của nàng, gắt gao nhíu lại.
Bị giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng của hắn đánh thức, Diệp Nha cắn môi, ép
buộc bản thân nhìn thẳng vào nam nhân ngốc này: “Ta, có thể không đi,
nhưng ngươi không được chạm vào ta!” Nàng thật sự không biết nên đi nơi
nào, nàng đã là người của hắn...
Chân mày Tiết Thụ nhíu lại, tối hôm qua hắn thật sự cảm thấy sung sướng muốn chết, nếu không được chạm vào nàng, vây từ bây giờ phải làm sao
đây?
Diệp Nha đoán được ý tưởng của hắn, lập tức uy hiếp nói: “Nếu ngươi
không đồng ý, ta sẽ đi ngay!” Con người chính là như thế, nếu như Tiết
Thụ cậy mạnh ép buộc nàng ở lại, dù nàng có khóc đến chết cũng không thể làm gì, nhưng ngược lại nếu Tiết Thụ lại mềm giọng cầu xin nàng, nàng
sẽ ỷ thế lên mặt.
”Ta đồng ý với nàng là được chứ gì!” Tiết Thụ thở phì phò quát lên,
xoay người đưa lưng về phía Diệp Nha. So với việc nương tử rời đi, hắn
thà rằng không chạm vào nàng để nàng có thể ở lại, nhưng hắn bị nương tử ép buộc phải đồng ý, hắn cảm thấy rất không vui!
Hành động trẻ con như vậy làm tâm phòng bị của Diệp Nha thoáng thả
lỏng, giọng nói tự động ôn nhu: “Ngươi tên gì vậy?” Nếu đã quyết định ở
lại đây, nàng phải thử hòa hợp với hắn.
Cảm thấy thái độ của nàng thay đổi, Tiết Thụ lập tức quên bất mãn vừa
rồi, vui rạo rực xoay người, đôi mắt phượng nhìn nàng, nói rõ ràng:“Nương tử, ta tên là Tiết Thụ!”
”Tiết Thụ...” Diệp Nha nhẹ nhàng gọi một tiếng, định tiếp tục hỏi về
gia đình hắn, bụng đột nhiên không khống chế được kêu vang lên “ọt ọt”,
nàng xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, lại nghe Tiết Thụ nói: “Nương
tử, nàng đói bụng rồi đó, ta dọn cơm cho nàng ăn nha!”
Đến khi nàng ngẩng đầu, hắn đã xốc rèm cửa lên đi ra ngoài, bên ngoài
vang lên tiếng giở nắp nồi, không bao lâu sau, Tiết Thụ đã rinh một cái
bàn nhỏ đi vào, đặt ở trên giường đất, sau đó lại chạy đi bưng đồ ăn
lên.
Một tô cháo nhỏ, một đĩa dưa chuột xào tỏi và một mâm thịt thỏ nướng vàng ươm.
Diệp Nha đi.” Ở Tôn phủ dù là một nha hoàn cũng có tên riêng, nhưng nàng không bao giờ muốn dùng cái tên đó nữa.
Tiết Thụ không vui, dính sát vào Diệp Nha, giống như đứa nhỏ quấn quít lấy mẫu thân đòi ăn kẹo, “Nương tử chính là nương tử, ta muốn gọi nàng
là nương tử.”
Diệp Nha chịu không nổi hành động này của hắn, vội nói: “Được rồi được rồi, vậy trước mặt người ngoài ngươi gọi ta là Diệp Nha, lúc chỉ khi có hai chúng ta thì gọi ta là nương tử!”
Tiết Thụ còn muốn tiếp tục chơi xấu, Diệp Nha lạnh lùng nói: “Vừa rồi
ngươi đã nói cái gì cũng sẽ nghe lời ta, chẳng lẽ đều là lừa gạt ta?”
Tiết Thụ vội vàng lắc đầu, xua tay: “Không lừa nàng, tuyệt đối không lừa nàng!”
Diệp Nha bị bộ dáng ngốc ngếch của hắn làm cho nở nụ cười, đôi mắt đen bóng giống trăng trên trời: “Vậy ngươi thử kêu một tiếng nghe chút?”
Tiết Thụ nhìn xem ngây dại, chớp chớp mắt: “Bảo bối!”
Giọng nói trầm thấp như du dương như tiếng mưa rơi, tiếng kêu bảo bối kia làm cả người Diệp Nha như nhũn ra...
Tiết Thụ thực thích cách gọi mới này, ôm Diệp Nha gọi không ngừng: “Bảo bối, nương tử, bảo bối, bảo bối...”
Chưa từng có người nào gọi nàng thân thiết như vậy, Diệp Nha mặt nóng
bừng lên, vội vàng cắt dứt lời hắn: “Được rồi được rồi, chúng ta đi đến
nhà thôn trưởng đi.” Nếu quyết định ở lại, phải sớm dàn xếp mọi việc ổn
thỏa, nếu không vô danh vô phận như vậy sẽ bị người khác lên án.
Tiết Thụ cười hắc hắc, nương tử bằng lòng đi với hắn đến nhà trưởng
thôn có nghĩa là đã đồng ý làm nương tử của hắn! Hắn cuối cùng cũng có
nương tử rồi, mà nương tử còn đẹp đến thế, so với cô nương đẹp nhật
trong thôn là Hạ Hoa, nàng còn đẹp hơn nhiều!
Thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, Diệp Nha rất lúng túng, đi ra ngoài trước.
Ra cửa, nhìn thấy một khoảng trời trong xanh, rừng cây thay lá, đồi núi trập trùng liên tiếp bao quanh thôn xóm.
Diệp Nha quay đầu, đằng sau Tiết Thụ đã khóa cửa kỹ, cười lộ ra hàm
răng trắng tinh với nàng, đôi mắt xinh đẹp cong thành một đường vòng
cung.
Nàng bất giác nở nụ cười.
Hắn tuy ngốc, nhưng rất dễ gần, làm cho nàng yên tâm rất nhiều. Sống
đến nay, nàng không cầu mong gì nữa, nếu có thể bình yên sống qua ngày,
cũng đã đủ rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bảo bối, bảo bối, ta kêu thử vài tiếng, ôi, thật buồn nôn mà...