Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 10 : Nổi máu ghen

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Vùng này nằm dưới núi Thanh Sơn, mà làng Hồ Lô nằm ngay ở khu vực cửa

ngõ của vùng. Đi ra khỏi lòng núi chật hẹp, chính là một vùng đất rộng

lớn, ngay cả đất đai hoa mầu, phòng ốc trong thôn xóm đều rất chỉnh tề,

tràn ngập hơi thở cuộc sống.



Tiết Bách chỉ về địa phương phía trước, nói với Diệp Nha: “Nhị tẩu, đối diện chính là trấn Đông Kiều, ta thường đi học ở đó.”



”A, vậy chẳng lẽ mỗi ngày đệ phải đi mất hai canh giờ mới đến trường sao?”



Diệp Nha giật mình nhìn hắn, bọn họ đi một mạch từ nãy đến giờ, đã mất gần một canh giờ rồi, bây giờ mặt trời cũng mọc đến ngọn cây rồi.



Tiết Bách cười nhẹ: “Đi lâu cũng quen thôi mà.”



”Vậy đệ có bạn học không?” Không lẽ ngày nào hắn cũng đi một mình qua nơi hoang vu hẻo lánh này?



”Không, đi một mình cũng tốt, rất yên lặng, buồn thì lấy sách vở ban

ngày ra ôn lại, về nhà không cần học nữa.” Tiết Bách cười với nàng,

thấy nàng đã lấy lại sức hắn liền kêu Tiết Thụ tiếp tục đi tiếp.



Diệp Nha đi sau vài bước, nhìn bóng dáng gầy gò của Tiết Bách, có chút đau lòng.



Nhà nàng tuy nghèo nhưng dù gì cũng nằm ở thị trấn, còn như làng Hồ Lô này, muốn đến nơi khác thì phải đi xa như vậy. Nàng thử tưởng tượng

tình cảnh Tiết Bách đi một mình trên đường, trong đầu nàng không phải

hình ảnh hắn tự do tự tại thoải mái, mà là hình ảnh hắn vào ngày mùa

đông ngược gió mà đi, ngày hè mưa to đi lại chật vật...



Cũng may, tam đệ là người có thể chịu khổ.



Ở con sông phía trước là một chiếc cầu đá trông có vẻ cũ kĩ, bên cạnh

còn có một ít cỏ dại mọc thưa thớt. Khi đi qua cầu Diệp Nha và Tiết Bách đẩy xe phụ Tiết Thụ.



Cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái từ mặt hồ thổi tới, mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Tiết Thụ, Diệp Nha len lén nhìn hắn một chút.



Có lẽ là do hai ngày này bọn họ đã sống chung rất tự nhiên, hoặc là do dọc đường đi ba người nói nói cười cười với nhau rất vui vẻ nên sự bất

mãn của nàng đối với ba huynh đệ nhà họ Tiết càng lúc càng nhạt dần,

cuộc sống ở trong núi tuy có chút khổ cực nhưng lại rất yên bình. Nàng

có tướng công ngốc biết quan tâm chăn sóc nàng, có hai người huynh đệ

đáng tin cậy, nàng không cần lo lắng nếu mình làm sai sẽ bị người khác

đánh chửi, cũng không cần phải nhớ mấy cái quy củ hà khắc kia nữa...



Nàng vẫn nhớ mấy lão quản sự thường thường nhắc tới một câu: đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, hoặc là trước sướng sau

khổ, hoặc là trước khổ sau sướng, trong họa có phúc, trong phúc có họa,
khủng hoảng. Khi nãy tam đệ đi tụt lại phía sau, nương tử đã dừng lại

kêu hắn, bây giờ đến lượt mình tụt lại phía sau, nương tử lại không quan tâm, xem ra nương tử thật sự không thích mình!



Hắn thương tâm gục đầu xuống, nâng xe đẩy chậm rãi đi về phía trước, vì sao nương tử lại không thích hắn, là vì hắn ngốc sao?



”A Thụ, sao chàng lại khóc?” Diệp Nha quay đầu lại, đưa tay lau nước mắt cho hắn, “Đang yên bình vì sao lại khóc?”



Tiết Thụ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Nha, hàng mi cong cong, đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu hình bóng của hắn.



Được nàng ôn nhu lau nước mắt, nước mắt hắn rơi càng nhiều, đột nhiên

hắn bỏ tay khỏi xe đẩy rồi kéo Diệp Nha vào trong lòng làm nàng không

kịp phòng bị, khoác đầu lên bờ vai nhỏ gầy của nàng, nức nở nói: “Nương

tử, nàng không thích ta đúng không?”



Câu nói này làm Diệp Nha quên mất việc đẩy hắn ra, Tiết Thụ không

ngừng lặp lại vấn đề này chắc chắn là có nguyên nhân, nàng áp chế nghi

hoặc trong lòng, ôn nhu hỏi hắn: “A Thụ đừng khóc, ta nói không thích

chàng khi nào?”



Tiết Thụ cọ cọ vào cổ nàng, “Nàng không nói chuyện với ta, chỉ nói

chuyện với tam đệ, vừa rồi nàng cũng không quay đầu gọi ta...”



Nước mắt ấm áp thấm vào trong áo, Diệp Nha không biết xoay sở thế nào

đành vỗ vỗ bả vai Tiết Thụ, “Không phải lúc đó ta cũng nói chuyện với

chàng sao, lúc còn ở thị trấn, ta cũng hỏi chàng có muốn ăn bánh bao hay không, còn nhờ chàng chọn giúp ta mấy con gà con nữa, ta không để ý tới chàng lúc nào?” Muốn mua thêm mấy thứ trong nhà, đương nhiên nàng phải

phải thương lượng với Tiết Bách rồi, khó tránh khỏi việc vắng vẻ Tiết

Thụ, không nghĩ tâm tư hắn tinh tế như vậy.



Tiết Thụ mở mắt nhìn nàng, nước mắt ngừng rơi, nhếch miệng cười, “Vậy là nương tử thích ta?”



Diệp Nha không nghĩ hắn lại hỏi như vậy, khuôn mặt đỏ lên, vừa định

quay người bỏ đi, lại thấy hốc mắt Tiết Thụ nổi lên một tầng hơi nước,

vội nói: “Thích, ta... Thích A Thụ nhất.” Nói xong, bất an nhìn chung

quanh, nếu như bị người khác nghe thấy, nàng không còn mặt mũi để gặp

ai.



Tiết Thụ nghe xong, trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, nhéo nhéo

bàn tay nhỏ bé của Diệp Nha, không cần nàng nói, chủ động nâng xe đẩy đi về phía trước.



Nương tử thích tam đệ cũng không sao, chỉ cần nàng thích hắn nhất là được.