Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 11 : Vụng trộm

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Heo rừng bán được giá tốt, Tiết Tùng cố ý để cho Diệp Nha làm cơm tẻ ăn, Diệp Nha còn làm thêm một chén canh trứng gà lớn, chuẩn bị cho hắn bồi

bổ.



Nàng ở phòng bếp làm đồ ăn, Tiết Thụ không biết từ nơi nào ôm đến một

nhánh cây bạch dương khô héo to bằng ngón cái, dùng cây đước trong núi

vây quanh làm hàng rào nho nhỏ cho gà con, tuy nhìn đơn sơ, nhưng cũng

có thể sử dụng được. Diệp Nha tranh thủ lúc rảnh rỗi ra sân sau nhìn

thoáng qua, đã thấy hắn ngồi xổm ngoài hàng rào, vẫn không nhúc nhích

xem những con gà con đang líu ríu bên trong, thường thường phát ra tiếng cười hắc hắc ngây ngô.



Cây xanh cao lớ vươn ra một nhánh cây rậm rạp lá che trên đầu hắn,

Diệp Nha cũng không sợ hắn bị phơi nắng, để mặc hắn tự chơi một mình.



Đợi cho đồ ăn đều chuẩn bị tốt, Tiết Bách đi Lý gia trang đã trở lại,

Diệp Nha dời cái bàn đến giường đất ở phòng đông, trước người Tiết Tùng, một nhà bốn người ăn cơm vô cùng náo nhiệt.



”Đồ ăn của nương tử là ngon nhất!”



Tiết Thụ gắp cho Diệp Nha một miếng thịt, lại tự gắp vào chén mình, vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, vừa ăn vừa khen nói.



Tiết Tùng và Tiết Bách đều gật đầu.



Diệp Nha bị khen ngượng ngùng, thấy trong tô còn nửa cái bánh ngọt,

cầm muỗng lên múc một muỗng gắp đưa cho Tiết Tùng, “Đại ca, huynh ăn cái này nhiều một chút đi.” Tiết Tùng thoáng chần chờ, cúi mâu, cầm chén

đựng lấy.



”Ta cũng muốn ăn!” Tiết Thụ liếc mắt nhìn Tiết Tùng, chu miệng nói.



Diệp Nha vốn làm rất nhiều, tiện tay đưa muỗng cho hắn nói: “Đây,

thích ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu.” Bụng Tiết Tùng có vết thương,

không tiện gắp đồ ăn, nàng phải chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.



Ánh mắt Tiết Thụ tối sầm lại, gục đầu xuống, nương tử vừa rồi rất vui vẻ gấp cho đại ca...



Tiết Bách mím môi cười trộm, trêu tức nói: “Nhị tẩu, nhị ca muốn tẩu

gắp cho huynh ấy đó.” Ngốc nhị ca này, thế nhưng còn biết ghen tị.



Diệp Nha kinh ngạc, giây lát nghĩ đến vấn đề Tiết Thụ hơi ngốc, sợ hắn lại đột nhiên hỏi nữa, liền múc cho hắn một muỗng lớn, “A Thụ cũng ăn

nhiều một chút.”



Tiết Thụ nhìn chén của Tiết Tùng, nhìn nhìn lại chén của mình, thấy

nương tử gắp trứng gà cho hắn nhiều hơn đại ca, lập tức vui vẻ nở nụ

cười, nâng chén lên há to mồm ăn cơm.



Tiết Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, bình tĩnh nhìn về phía Diệp Nha, thấy

hai gò má của nàng phiếm hồng, đôi mắt trong veo cúi thấp xuống, hai

hàng mi nhẹ nhàng mấp máy, bộ dáng muốn nâng lên nhưng lại không dám,

dường như ngay cả cơm cũng không dám ăn, chiếc đũa đưa tới miệng, để

thật lâu mới lấy ra, thật là một bộ dáng ăn chậm nuốt chậm.



Đang nhìn ngẩn ngơ, nàng bỗng ngẩng đầu, Tiết Tùng chấn kinh, lập tức

thu hồi ánh mắt lại, cực lực áp chế khẩn cảm giác khác thường trong

lòng, bưng chén lên chuẩn bị ăn cơm.


Trong lòng Diệp Nha run lên, biết mục đích đã đạt tới, nếu lại để cho

hắn sờ nữa, chỉ sợ cũng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đành hạ giọng

nói: “Chàng đưa quần áo cho ta đi, ta mặc vào sẽ không đau bụng nữa.”



Tiết Thụ không nghi ngờ gì, gom quần áo bị hắn ném sang một bên cầm

lại đây, tự tay mặc cho Diệp Nha, trong miệng còn nói: “Nương tử nàng

đừng động nữa, lập tức sẽ hết đau thôi.”



Diệp Nha lén quan sát Tiết Thụ, thấy trong mắt hắn đã khôi phục trong

trẻo, trong lòng an tâm một chút, lại vụng trộm liếc mắt dưới thân hắn,

hoàn toàn yên lòng, chờ sau khi Tiết Thụ mặc quần áo cho nàng, mới từ từ ngồi dậy, thương lượng nói: “A Thụ, sau này không được thừa dịp ta ngủ

thoát quần áo của ta nữa, biết không?” Người này thật là xấu, trách

không được vừa rồi giành rửa chén để nàng đi ngủ!



Tiết Thụ gật gật đầu, lại lắc đầu, ủy khuất nhìn nàng: “Nương tử ăn ngon, ta muốn ăn nương tử...”



Chống lại cặp mắt phượng hẹp dài “thâm tình cầu xin”, Diệp Nha vội

vàng giả vờ đáng thương nhìn lại: “Nhưng nếu chàng ăn ta một lần, ta sẽ

đau bụng ngay...” Mỗi lần phạm sai lầm lại làm bộ đáng thương, thật

không biết hắn là ngốc thật hay giả ngốc nữa, nhưng dù sao cũng không

thể để hắn tập thành thói quen này.



Có lẽ đây là lần đầu tiên có người cũng giả vờ đáng thương đáng trước

hắn, đôi mắt Tiết Thụ mờ mịt chớp vài cái, “Ta không muốn nương tử bị

đau bụng, nhưng ta cũng muốn ăn nương tử, vậy phải làm sao bây giờ?”



Thật sự là đứa nhỏ không chịu thiệt, Diệp Nha nhất thời quật khởi, ra

vẻ vô tội nhìn hắn: “Ta cũng muốn để cho A Thụ ăn, nhưng chàng ăn một

lần ta sẽ đau bụng một lần, vậy phải làm sao bây giờ?”



Tiết Thụ hoàn toàn choáng váng, nhìn ánh mắt Diệp Nha một hồi, lại nhìn vào bụng nàng một hồi, gấp đến độ vò đầu.



Diệp Nha “Xì” một tiếng bật cười, chung quy không đành lòng nhìn hắn

khó xử, bay nhanh hôn mặt hắn một cái, đỏ mặt nói: “A Thụ, nếu lần sau

chàng còn muốn ăn ta, ta sẽ chàng một cái, như vậy được không?” Dù sao

cũng phải cho hắn chiếm chút tiện nghi, nếu không hắn sẽ tiếp tục suy

nghĩ mấy chuyện xấu.



Tiết Thụ sờ sờ nơi vừa mới được nương tử hôn, cảm giác tốt hơn khi hắn hôn nương tử nhiều lắm, vội vàng gật đầu không ngừng, đưa mặt qua:“Nương tử, hôn ta một cái nữa đi!”



”Chàng...”



”Lão đại có nhà không?”



Diệp Nha vừa định đẩy Tiết Thụ ra, ngoài phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn của nam nhân, người nọ dường như rất quen thuộc với Tiết gia, vừa nói, vừa đẩy cửa phòng bếp, nghe tiếng bước chân, đúng là đi về phí bọn họ!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỹ năng ăn thịt của lão nhị: chơi

xấu. Ưu điểm: sẽ không bị nương tử mắng cầm thú. Khuyết điểm: dễ dàng bị lừa, bỏ dở nửa chừng.



Lão đại cùng lão tam: kỹ năng chưa có, hoan nghênh mọi người tự bổ não.